Chương 26

Hàn Mộ khẽ mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị một loạt câu hỏi của Nhiễm Tòng Quân đè xuống.

“Ngươi có nha hoàn thông phòng hay không? Nếu có vậy ta phải ở chung với các nàng như thế nào? Sau này ngươi có nâng nha hoàn thành di nương không?”

Hàn Mộ không khép được miệng, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bên cạnh ta chỉ có một mình An Thuận, hắn là nam hay là nữ ngươi nhìn không ra sao? Ta đến cả nha hoàn cũng không có, lấy đâu ra thông phòng, đừng có ấn tật xấu của nam nhân khác lên người ta.”

Sau đó sắc mặt lại tái xanh, hai tai đỏ bừng: “Ta…đi nhà xí…ta …..ai! Dù sao cũng không làm bẩn váy của ngươi! Ta cũng biết nữ tử đi nhà xí như thế nào.”

Hàn Mộ lại nghĩ tới sáng hôm qua hắn nhịn cả một ngày, mới biết rõ nhà xí ở đâu, đi nhà xí như thế nào, nghĩ đến đây liền hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Nhiễm Tòng Quân thở phào nhẹ nhõm, nếu váy nàng thật sự dính bẩn, vậy nàng biết đối mặt với Thu Họa và Xuân Vũ thế nào? Có tiểu thư nhà ai mười tám tuổi còn làm bẩn váy mình như thế?

“Ngươi còn chưa nói, ngươi cần hai vạn lượng bạc làm gì?”

“Mua ngựa.”

Lúc này Hàn Mộ mới nhớ tới, trước đây hắn từng nói với Triệu Lỗi chờ thương nhân Tây Vực tới sẽ mua ít ngựa, nhưng việc xuyên qua vội vàng quay đi quay lại đã chiếm hết phần lớn tâm trí, cũng quên mất chuyện mua ngựa.

Bây giờ Nhiễm Tòng Quân mượn hai vạn lượng, hắn cũng không lấy được, huống chi ý của nàng còn muốn lấy ra hai vạn lượng của mình.

“Trong kho của ta có một vạc ngọc bích lớn, ngươi nhìn xem có gì đáng giá hay không, có thể cầm được hai vạn lượng là được, không cần ngươi bỏ tiền.”

“Ta đã xem qua sổ sách của ngươi, vạc đó là vật ngự tứ được bệ hạ ban tặng, ai dám mua?”

Vạc ngọc này chính là thứ đáng giá nhất trong phủ Hàn Mộ, không có tác dụng, đem cầm đi mua ngựa còn hơn.

Nhiễm Tòng Quân nhìn khuôn mặt không biểu cảm của người nào đó, lại biết khí khái nam tử đáng thương của hắn lại tái phát rồi.

“Xem như ta cho ngươi mượn đi, nếu ngươi cầm đi đánh bạc hay mua đồ gì linh tinh, đương nhiên ta sẽ không cho, nhưng lần này là vì mua ngựa chiến, coi như ta cống hiến cho Lăng Châu đi, binh hùng tướng mạnh mới có thể yên ổn, ta cũng mới có thể an tâm làm đại tiểu thư của ta.”

Thấy Hàn Mộ có chút dao động, Nhiễm Tòng Quân tiếp tục bổ sung: “Không phải cho ngươi mượn không, ngươi phải trả lãi cho ta, ta cũng không đòi nhiều, khi quay lại trả cho ta năm trăm lượng là được, còn nữa thủ hạ của ngươi phải lấy danh nghĩa bảo vệ an toàn cho cửa hàng của ta, chuyện làm ăn này không tệ chứ.”

Theo lời Nhiễm Tòng Quân nói, trong giường có một chiếc hộp, Hàn Mộ tìm được chìa khóa, bên trong là một chồng ngân phiếu rất dày.

Mệnh giá khác nhau, ngân trang khác nhau, tính đơn giản có hơn trăm vạn lượng.

Nhiều đời Nhiễm gia là hoàng thương, có quan hệ, có tiền bạc, cực kỳ có tiền, chỉ sợ mấy công phủ ở kinh thành cộng lại cũng không nhiều tiền bằng nhà nàng.

Hàn Mộ lấy ngân phiếu xong, đóng hộp trả lại vị trí ban đầu, còn viết giấy nợ, áp dấu vây tay mới đi tìm Nhiễm Tòng Quân.

Ngày thứ ba trao đổi, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn đổi trở về, hôm nay là ngày mua ngựa, Nhiễm Tòng Quân để Triệu Lỗi Thạch Duệ cùng đi gặp thương nhân.

Địa điểm gặp mặt là một trại nuôi ngựa Nhiễm Tòng Quân chưa từng đến, bên ngoài trại ngựa có mấy thương nhân mặc áo gấm đứng đó, Nhiễm Tòng Quân đều đã nhìn thấy.

Còn có mấy người hầu mặc áo vải thô đang nói chuyện với nhau, có lẽ do chủ tử không tới nên phái hạ nhân đến đây làm việc.

Triệu Lỗi đã hẹn trước với thương nhân, bọn họ đến trại nuôi ngựa trực tiếp đi vòng qua cổng chính, đi vào cửa nhỏ bên cửa hông, cửa rất nhỏ, một lần chỉ có thể vào một người.

Nhiều năm nay Hàn Mộ đều mua ngựa ở đây, thương nhân cũng biết rõ nam nhân này chỉ cần ngựa tốt, xuống tay rất thoải mái, chỉ cần giá cả thích hợp là có thể hoàn thành.

Mấy người Nhiễm Tòng Quân trước khi ra ngoài đều thay hình đổi dạng, trên mặt tô son điểm phấn, không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Lúc thương lái dẫn bọn họ đi vào xem ngựa, Nhiễm Tòng Quân chỉ nói chờ một chút.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa, Hàn Môi đội mũ có màn che đi tới.

Mùi phân trong chuồng ngựa, mùi cỏ khô cùng mùi vốn có trên người mấy con ngựa trộn lẫn vào nhau, hôi thối vô cùng, hai mắt vừa tiếp xúc với không khí đã chảy nước mắt.

Nhiễm Tòng Quân cau mày, còn nhớ tới đây là thân thể của Hàn Mộ nên không duỗi tay che mũi miệng.

Ngược lại, Hàn Mộ trong thân thể nàng, sắc mặt bình thản, tự giác đứng ở hàng đầu quan sát ngựa trong chuồng.

Triệu Lỗi nhìn hành động qua lại của hai người trước mặt, lùi lại phía sau hai bước, tư thế và cách đi đứng của hai người, suy nghĩ trong lòng hắn dần rõ ràng, nhưng thế gian thật sự có loại chuyện thần kỳ như vậy sao?

Lần này thương lái mang đến đúng thật là ngựa tốt, mỗi con ngựa cao lớn cường tráng, lông tóc bóng mượt, người giữ ngựa ra hiệu cho ngựa nâng chân lên, đồng ý sửa lại.

Hàn Mộ bên cạnh Nhiễm Tòng Quân nhỏ giọng nói hắn muốn mua ngựa, sau đó Nhiễm Tòng Quân lại đưa ra ý mua một trăm năm mươi con ngựa, một lát sau đã quyết định.