Chương 18

Đợi trả xong tiền bồi thường, đưa Nhiễm Tòng Quân lên xe ngựa, nhìn Nhiễm Tòng Quân vén rèm nói chuyện với tướng quân mới rời đi.

Triệu Lỗi đi đến bên cạnh Hàn Mộ, chân thành nói: “Tướng quân, nếu không ngài tới ở rể Nhiễm gia đi!”

Hàn Mộ trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Lỗi.

Hắn đang làm gì?! Triệu Lỗi biết mình đang nói cái gì hay không?!

Hai người cưỡi ngựa, Triệu Lỗi còn đang tận tình khuyên bảo Hàn Mộ đi ở rể, đội quân Hàn gia sẽ gà chó lên trời!

Hàn Mộ nghiêng người liếc hắn một cái, không nói gì, cưỡi ngựa về phủ.

---

Trước lúc ăn tối, Nhiễm Tòng Quân để Thu Họa dặn người hầu thu dọn bờ tường phải Thu Hương các, từ nay trở đi, mỗi sáng sẽ quét dọn một lần, sau đó không được đi vào, gần đây nàng thích thanh tịnh, muốn tới đó nghỉ ngơi thường xuyên hơn, chỉ cần hai người Thu Họa Xuân Vũ hầu hạ là được.

Ngày thứ hai đến học đường, là lớp học thêu của Miêu nương tử.

Bốn người Nhiễm Tòng Quân đều đang đau khổ tập trung thêu thùa, thấy Miêu nương tử ra ngoài một lát, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Miêu nương tử đang nói chuyện với nha hoàn Lộng Mặc bên cạnh lão tổ tông, khi quay về đã nói hôm nay có việc, trực tiếp cho tan học.

Nghe tin hôm nay được tan học sớm, bốn người vừa định hẹn nhau ra ngoài chơi, lại thấy Lộng Mặc đi vào.

Đi đến bên cạnh Nhiễm Tòng Quân, hành lễ nói: “Lão thái thái nhớ cô nương, muốn cô nương tới.”

Nhiễm Tòng Quân vừa mới ra ngoài, Thu Họa đã sầu khổ đến gần: “Cô nương, không hay rồi, ngoài đường mọi người đều đang bàn tán.”

“Bọn họ đều nói mấy ngày trước Hàn tiểu tướng quân đi thắp hương, trên núi Thanh Lăng vừa gặp đã yêu tiểu thư, lại còn nói hôm qua ở Trân Bảo phường trên phố Đông Hoa vì cô nương mà ra mặt.”

Lúc này Thu Họa và Xuân Vũ mới nhận ra, nam tử đi theo bên cạnh tiểu thư hôm qua không phải người khác mà chính là tiểu bá vương Giang Nam, Hàn tiểu tướng quân, Hàn Mộ!

Thu Họa nghĩ đến cảnh hôm qua mình quát Hàn tướng quân, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái, cũng may hôm qua Xuân Vũ ngăn nàng lại, nếu không chọc giận Hàn Mộ, hắn thật sự sẽ gϊếŧ người.

Nhiễm Tòng Quân nghe Thu Họa giải thích.

Tin tức Hàn gia lan truyền quá nhanh, hôm qua lúc quay về, Nhiễm Tòng Quân đã dặn Hàn Mộ đừng quên truyền tin tức này ra ngoài, chỉ mới một đêm, toàn bố danh gia vọng tộc ở Lăng Châu đều biết Hàn Mộ thích nàng, nhưng qua sáng hôm nay lại càng thêm thái quá.

Ngay từ đầu Hàn Mộ đã thích nàng, không biết đã truyền đến phiên bản nào, lại biến thành Hàn Mộ thích nàng, muốn tới Nhiễm gia ở rể.

Càng quá đáng hơn, còn biến thành Hàn Mộ muốn ở rể chiếm gia sản Nhiễm gia, còn miêu tả sinh động hắn sẽ khinh thường Nhiễm Tòng Quân như thế nào.

Nhiễm Tòng Quân không thể không phục với trình độ lan truyền và cải biển của bá tánh Lăng Châu.

Nếu còn tiếp tục phát triển, có lẽ nàng có thể lấy dư luận làm nguyên mẫu viết một quyển truyện Liêu Trai chí dị nàng chết thảm biến thành lệ quỷ báo thù.

Thọ An Đường cách học đường khá xa, có lẽ ngoại tổ mẫu sốt ruột muốn gặp nàng, dọc theo đường đi tốc độ đi đường của Lộng Mặc cũng nhanh hơn rất nhiều.

Vòng qua khu vườn, đã có thể nhìn thấy cửa Thùy Hoa, lại đi qua cổng thùy hoa một đoạn đã đến Thọ An Đường.

Hôm nay nha hoàn, sai vặt đều không hầu hạ trong phòng, hoặc là ở trong nhà chăm sóc hoa cỏ hoặc là ở hành lang thêu thùa may vá, tuy có nhiều người nhưng không có chút tạp âm, vô cùng im lặng.

Hai con vẹt trên xà vừa nhà nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân dẫn nhà hoàn tới, đã nói trước một câu chào cô nương.

Nhiễm Tòng Quân không khỏi mỉm cười, hai còn vẹt này đúng là rất thông minh.

Lộng Mặc vén rèm châu, nhưng lại không đi vào, cản Thu Hoạ và Xuân Vũ ở ngoài cửa, chỉ để một mình Nhiễm Tòng Quân đi vào.

Một gian nhà phía sau Thọ An Đường là nơi lão thái thái tụng kinh cầu phúc, khói hương lượn lờ mang đến cảm giác yên tĩnh cho chính sảnh Thọ An đường.

Ngoại tổ mẫu đang ngồi trên ghế, cữu mẫu Đào thị ngồi bên dưới, thấy nàng đi vào, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Thấy ngoại tổ mẫu và cữu mẫu đang lo lắng, đáy lòng Nhiễm Tòng Quân chợt cảm thấy chua xót.

Cho dù không cảm nhận được có cha bên cạnh yêu thương, nhưng chỉ cần nhà ngoại tổ đã cho nàng đủ rồi.

“Cháu gái ngoan, mau ngồi xuống.” Đào thị ấn vai bảo nàng ngồi xuống, mặt mày không giấu được lo lắng.

“Nói như vậy trên đường Lộng Mặc, Thu Họa cũng đã nói với cháu, đều là mấy lời nói bậy linh tinh, cháu không cần để trong lòng, hôm nay cữu mẫu chỉ muốn hỏi cháu một câu, cháu cảm thấy Hàn Mộ thế nào?”

Lão thái thái cũng ngồi bên trên nói: “Cháu chỉ cần nói ra suy nghĩ của mình là được, nếu không thích Hàn Mộ, ta sẽ tới Hàn gia nói rõ việc này, đảm bảo Lăng Châu Giang Nam này không còn ai dám nhắc đến chuyện của cháu.”

Đào phu nhân: “Đúng vậy, Giang Nam chúng ta dân phong cởi mở, tuyệt đối không giả dối như kinh thành, nếu cháu không muốn, bây giờ chúng ta lập tức nói rõ với Hàn gia, nếu nguyện ý, cũng có thể định ra trước, hoặc là để hai người các cháu tiếp xúc với nhau, hai bên biết tính tình lẫn nhau, vẫn tốt hơn ép hôn ép gả, lãng phí cả cuộc đời.”

Đào phu nhân và cữu cữu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu sắc, sau khi thành hôn cũng tình chàng ý thϊếp, cực kỳ ân ái. Bà cũng từng gặp qua nữ tử đáng thương lãng phí cuộc đời ở hậu trạch, đương nhiên cũng hy vọng cháu gái thân thiết mình coi như con gái, lớn lên bên cạnh có thể gả cho một người lang quân như ý.