Chương 17

Một lát sau, đã có mấy người nằm trên mặt đất, Ngô Trung Phàm nằm trên mặt đất rêи ɾỉ, còn kêu gào đòi đánh Hàn Mộc.

Nhiễm Tòng Quân nhìn thấy Hàn Mộ tiến lên đã dẫn hai nha hoàn lùi về phía sau, nhường chỗ cho Hàn Mộ phát huy khả năng.

Nhìn những món đồ sứ vì đánh nhau mà rơi xuống đất vỡ tan, một mảnh dính vào chân Ngô Trung Phàm, máu chảy đầm đìa. Mấy món hàng trên kệ đồ cổ cũng rơi xuống, tiểu nhị đau đớn nhìn từng mảnh nhỏ trên mặt đất, muốn tiến lên lại sợ sức của Hàn Mọ, mặt nhăn lại thành bánh bao.

“Tốn bao nhiêu bạc ta sẽ bồi thường cho ngươi, một xu cũng không thiếu.” Nhiễm Tòng Quân nói với tiểu nhị.

Hiện tại nàng đã biết rất nhiều tiền chi ra linh tinh trong sổ của Hàn Mộ đến từ đâu, đánh nhau, phá của, nhưng dù sao nàng cũng phải cảm ơn hắn, nếu không hôm nay chỉ dẫn theo hai nha hoàn không biết phải làm thế nào mới xong việc.

Hàn Mộ ghé sát vào tai Ngô Trung Phàm, thấp giọng nói: “Quay về nói với Ngô Dung, người đánh ngươi hôm nay chính là Hàn Mộ, lại thay ta hỏi thăm biểu huynh của ngươi xem chân hắn thế nào, gần đây ta rất nhàm chán.”

Đồng tử Ngô Trung Phàm giãn ra, trong mắt hiện lên nụ cười của Hàn Mộ, hắn cười như vừa làm được việc tốt gì đó, cần được khen ngợi.

Bắp chân Ngô Trung Phàm run rẩy, hắn chẳng qua chỉ là họ hàng của nhị phòng Ngô gia, trong nhà có chút tiền dư, suốt ngày lấy danh Ngô gia đi chọc chó ghẹo mèo, hắn không nhận ra nam nhân trước mặt chính là tiểu bá vương Giang Nam, nếu hắn nhận ra được, hôm nay đã không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.

Hắn không rảnh quan tâm vết thương trên đùi, vội lật người dậy, quỳ xuống liên tục xin tha.

Hàn Mộ vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét, ngay cả biểu huynh ghê tởm của hắn bị đánh gãy chân còn dám kêu gào hắn đợi đấy, người trước mặt này đúng là vô dụng.

Hàn Mộ chán ghét nói: “Cút!”

Nhiễm Tòng Quân ở bên cạnh nhìn năm ngón tay thoăn thoắt của tiểu nhị, lẩm nhẩm nhìn bàn tình, mười lượng, một trăm lượng, chỉ một lát đã lên tới hai ngàn lượng.

Hàn Mộ lau máu trên tay, không hiểu bọn họ đang làm gì, người đánh đã xong, đồ cũng đã mua, cũng nên rời đi, tại sao bọn họ còn đứng ở chỗ này?

“Cô nương, tổng cộng đồ vật hư hại là hai ngàn bảy trăm ba mươi lượng, ngài muốn chúng ta phái người tới phủ lấy hay dùng ngân phiếu?”

Hàn Mộ nâng cao giọng, giọng điệu gần như muốn nổ tung: “Ngươi làm gì vậy! Hai ngàn bảy trăm ba mươi lượng!”

Nhiễm Tòng Quân kiễng chân, giải thích bên tai Hàn Mộ: “Đánh người làm vỡ đồ, đương nhiên phải bồi thường cho người ta. Ta trả, hôm nay cảm ơn ngươi.”

Hàn Mộ quay đầu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, ngoại trừ một số đồ gốm sứ, còn có thể nhìn thấy những mảnh lưu ly, lần này phải bồi thường rất nhiều tiền.

Cho dù có bồi thường tiền cũng không thể để bọn họ nói bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.

Hàn Mộ khẽ kéo tay áo Nhiễm Tòng Quân: “Bọn họ báo giá cao.”

“Ta biết, nhưng bây giờ chúng ta là người sai trước.”

“Đợi chút, đợi lát nữa chúng ta hẵng trả.” Hàn Mộ cau mày, ra ngoài nói gì đó với một người, lại quay trở về.

Một lúc sau, ngoài cửa vàng lên tiếng giục ngựa, một người từ trên ngựa đi xuống, bước nhanh về phía bọn họ.

Lúc đi ngang qua hiện trường còn dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua mấy mảnh vỡ trên mặt đất.

Nhiễm Tòng Quân nhìn người tới, một bộ thanh y không có trang trí gì thêm, là Triệu Lỗi, tâm phúc của Hàn Mộ, nàng từng gặp người này ở thư phòng.

Triệu Lỗi chắp tay chào Hàn Mộ, bốn người đi theo tiểu nhị lại tới nhã gian trên lầu hai.

Nhiễm Tòng Quân còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Triệu Lỗi xoay người nói với tiểu nhị: “Chúng ta sẽ đền bù những thứ này, ngươi liệt kê ra xem có hợp lý không.”

Tiểu nhị đưa danh sách đã sớm chuẩn bị sẵn cho Triệu Lỗi, Triệu Lỗi nhíu mày, cầm bút tô tô vẽ vẽ trên giấy.

“Chén lưu ly này giá năm mươi lượng bạc? Chẳng qua chỉ là tay nghề kém coi, trên thị trường bốn mươi lượng đã lượng đã là giá trên trời, ngươi đang muốn đánh ai.”

Tiểu nhị bị mấy lời thẳng thắn của Triệu Lỗi làm cho đổ mồ hôi lạnh, hắn cũng chỉ nghe A Trát nói cô nương đi cùng nam tử này là người rất có tiền nên mới muốn tăng giá bồi thường lên, không ngờ tới nam nhân này vừa xuất hiện lại mạnh mẽ như vậy, không ngừng hạ giá xuống.

Nhiễm Tòng Quân nhìn Triệu Lỗi miệng lưỡi lưu loát, đến mức tiểu nhị á khẩu không trả lời được, lộ ra vẻ xấu hổ, nàng biết tiểu nhị tăng thêm giá, nhưng bọn họ đánh người trước là sai, chi bằng bỏ tiền ra mua sự thanh bình.

Nàng nhìn Triệu Lỗi, tài ăn nói này, khả năng tính toán này, chính là một hạt giống tốt biết buôn bán.

Triệu Lỗi nói tới miệng khô lưỡi khô, chưa nhìn đã cầm tách trà trên bàn lên uống.

Còn chưa nuốt xuống đã lập tức nhổ ra.

Phi, thứ gì mà khó uống vậy.

Lại nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân bước lên ba bước, hai mắt lấp lánh: “Ngươi có muốn đến Nhiễm gia buôn bán không? So với đi theo Hàn Mộ, chắc chắn sẽ có tiền hơn.”

Nhiễm Tòng Quân thích đoạt nhân tài, nếu có thể cướp lấy cho mình dùng, nàng cũng có thể thoải mái nằm yên.

Triệu Lỗi nhìn nữ tử hai mắt sáng ngời trước mặt, sau đó nhìn tới tướng quân cách nàng chỉ có nửa bước, lại nhớ tới nguyên nhân tướng quân đánh nhau, thậm chí còn nghĩ đến chuyện Thạch Duệ nói với hắn, hình như tướng quân thích một cô nương.

Nhiễm gia, phú hào Giang Nam, hoàng thương đời, căn cơ thâm hậu!