Chương 16

Nụ cười trên mặt A Trát lập tức cứng đờ, khóe miệng giật giật, giống như có một sợi dây mỏng manh nào đó đang cố gắng kéo khóe miệng của hắn lên, cực kỳ buồn cười.

Hàn Mộ ném chủy thủ lên bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Trát, nhìn hắn kêu la oai oái, đau lòng cầm khăn lau bụi không hề tồn tại trên chủy thủ.

Nhiễm Tòng Quân ngửa người ra sau, một ngón tay đỡ cằm, sơn móng tay càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mềm mại.

Nàng lấy hạt dưa vàng trong túi tiền ra, đặt bên cạnh chủy thủ.

“Chỉ có như vậy, được thì bán, không được bọn ta sẽ đi ngay.” Giọng nói có vẻ thản nhiên, căn bản không hề coi trọng chủy thủ trong tay A Trát.

Nửa nắm hạt dưa vàng đã có giá hơn một thanh chủy thù, mối làm ăn này nhìn thế nào cũng không lỗ.

A Trát vẻ mặt cay đắng nói: “Ngài đúng là biết làm ăn, thanh chủy thủ này ta bán lỗ vốn cho ngài, cũng vì lần đầu ngài tới đây nên ta mới bán, đổi lại là người khác, ta chắc chắn sẽ không bán.” Thủ hạ nhanh chóng bỏ hạt dưa vàng vào túi tiền, còn cung kính bọc chủy thủ lại cẩn thận, đưa cho thị vệ cao lớn.

Hàn Mộ nhìn cái hộp trước mắt, lại liếc qua nhìn Nhiễm Tòng Quân, nàng đang nghẹn cười cầm lấy, Nhiễm Tòng Quân cuối cùng cũng hoạt động cái mông tôn quý của mình, chuẩn bị rời đi.

Tầng một vẫn rất náo nhiệt, Hồ cơ trên đài đã đổi một người khác, khách hàng dưới đài đang ngây người nhìn ngắm nhìn

Xuân Vũ và Thu Họa thấy nàng từ tầng hai đi xuống, lập tức tiến lên chào đón, ánh mắt đảo qua nam nhân cao lớn phía sau.

Các nàng còn chưa từng gặp nam nhân này, nhưng nếu tiểu thư cho đi theo bên cạnh vậy chắc chắn có lý do, các nàng chỉ biết nha hoàn phải tận tâm tận lực với chủ tử, chủ tử nói cái gì bọn họ làm cái đó, chủ tử nói không nói vậy các nàng cứ coi như không nghe, không thấy là được.

Hàn Mộ: “Ta còn tưởng ngươi mua đồ chưa từng nhìn giá, Nhiêm đại tiểu thử lại có thể ra giá như vậy, kỳ lạ.”

Thu Họa thẳng tính, nhìn nam nhân này trêu chọc cô nương nhà mình, đang định quay lại quá lớn đã bị Xuân Vũ cản lại.

Xuân Vũ khẽ lắc đầu, đừng làm gì, không thấy tiểu thư cũng không thèm để ý sao.

Nhiễm Tòng Quân nhìn lướt qua Hàn Mộ một lượt từ trên xuống dưới như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi đang nói cái gì? Rõ ràng hắn muốn lừa ta, nếu ta còn làm theo, chẳng phải ta chính là kẻ ngốc sao?”

Lúc hắn chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, ngoài cửa lập tức có một nhóm nam tử mặc áo gấm đi thẳng vào, người cầm đầu vóc người thấp bé, nhìn tròn vo y như quả bóng.

Nhiễm Tòng Quân đang quay đầu nói chuyện với Hàn Mộ, nhất thời không để ý tới xung quanh, vai nam nhân như quả bóng kia đυ.ng vào người Nhiễm Tòng Quân, đẩy nàng lùi về sau nửa bước.

Không đợi nàng phản ứng lại, đoàn người kia đã tiến lại gần, chỉ hận không thể dán sát mặt tới.

“Tiểu nương tử này, đi đường không có mắt sao! Dám đυ.ng vào bổn đại gia.” Tên mập nheo mắt lại: “Nhìn tiểu nương tử có vẻ không tệ, nếu chủ động xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi.”

Còn muốn duỗi bàn tay thô ngắn như củ cải ra kéo Nhiễm Tòng Quân.

Thu Họa Xuân Vũ nhìn thấy, lập tức lao tới trước mặt nàng, mạnh mẽ cản tầm mắt tên mập kia lại, hung ác nhìn chằm chằm đối phương.

Mấy tên nam nhân đi theo cũng bắt đầu mồm năm miệng mười phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, đυ.ng phải Ngô thiếu gia chúng ta còn chưa ra xin lỗi, tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, có lẽ Ngô thiếu gia sẽ đau lòng không truy cứu.”

“Xin lỗi nhanh lên!”

Ồn ào ngoài cửa rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người xung quanh, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, tiểu nhị cũng vội vàng đi ra.

Nhiễm Tòng Quân không biết nam tử trước mặt, tuy nàng không thích tham gia yến hội, nhưng những nhà hào môn vọng tộc ở Giang Nam nên biết cũng đã biết, đặc biệt là ở Lăng Châu, nhưng nam nhân trước mặt này rất lạ mắt, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy hắn có mặt lần nào.

Thu Họa: “Ngươi là ai, lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy.

“Ta là ai? Nói ra hù chết ngươi! Ngô Trung Phàm ở hẻm Lăng Hoa, Ngô Tùng ngươi biết đúng không, đó là bá phụ của ta.” Ngô Trung Phàm nhếch môi, cười đắc ý.

Ngô Tùng, người này Nhiễm Tòng Quân từng nghe đến, tên thật là Ngô Dung, chẳng qua chỉ là một chức quan nhỏ, nghĩ tới có lẽ Hàn Mộ còn quen thuộc hơn, mấy ngày trước con trai Ngô Tùng mới bị Hàn Mộ đánh gãy chân, bây giờ cháu trai ông ta lại đến.

Hàn Mộ vừa nghe đến cái tên này, lập tức bước nhanh tới, nắm chặt cổ áo Ngô Trung Phàm, bàn tay nổi gân xanh xách người lên, một tay mạnh mẽ đấm vào mặt. Ngô Trung Phàm mặt mũi bầm dập, người xung quanh xem náo nhiệt nhìn thấy vội chạy trước, những người còn lại lại tiến lên. Hàn Mộ lùi lại phía sau nửa bước, chân dài quét ngang mang theo gió mạnh đá vào người phía sau, đồng thời hất ngược cùi chỏ hạ thêm một người nữa.