Chương 15

Sau khi đi vào cửa hàng, Hàn Mộ theo sát Nhiễm Tòng Quân, tách nàng với những người khác, thân hình cao lớn mảnh khảnh che khuất Nhiễm Tòng Quân dưới bóng mình, tay phải luôn đặt trên thanh kiếm mang theo bên hông.

Nhiễm Tòng Quân nhận ra cửa hàng có quá nhiều nam nhân, có có mấy người không có ý tốt nhìn chằm chằm nàng, lại dựa sát tới gần Hàn Mộ.

Gần đến mức có thể ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng của Hàn Mộ trên chóp mũi.

Hàn Mộ không kiên nhẫn bĩu môi, nhướng mi, thúc giục Nhiễm Tòng Quân rời khỏi cửa hàng: "Có thích gì hay không? Không thích thì đi."

A Trát nghe vậy có chút hoảng hốt, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hàn Mộ, một tên thị vệ mà thôi, chủ tử còn chưa nói gì, hắn đã vội cái gì.

“Cô nương nhìn cái này đi, thứ này đều là từ Ba Tư tới, hồng ngọc, đá xanh đều là hàng thượng phẩm. Ta có thể cam đoan với ngài, toàn bộ Cảnh quốc, cũng chỉ có nhà chúng ta có thứ này.” A Trát nói đến chiếc đèn thần mạ vàng trong tay.

Nhiễm Tòng Quân nhìn đèn thần trước mặt, giống như cây đèn trong trong phim Aladin, ở Cảnh triều đúng là hiếm thấy.

“Ta mua cái này.”

A Trát nghe đến đây, nụ cười gian trên mặt càng hiện rõ, quét qua đám người trước mặt, khom người dẫn Nhiễm Tòng Quân lên lầu hai.

Khác với lầu một ồn ào náo động, khách nhân trên tầng hai đều thấp giọng nói chuyện với nhau, nhìn cách nói chuyện, ăn mặc có vẻ đều là người phú quý.

A Trát dẫn Nhiễm Tòng Quân đến phòng ngủ, lấy cho nàng một ly trà sữa, còn không ngừng giới thiệu đây là đặc sản Tây Vực, uống rất ngon, mời nàng thưởng thức.

Nhiễm Tòng Quân rót một ly đưa cho Hàn Mộ đứng dựa vào lan can làm thần giữ cửa.

Hàn Mộ nếm một ngụm, cau mày nuốt xuống: “Hướng vị gì vậy, ngọt không ra ngọt.”

“Trà sữa Tây Vực, rất được ưa chuộng ở Lăng Châu.” Nhiễm Tòng Quân cũng nếm thử một ngụm, hương vị kỳ lạ lan trên đầu lưỡi, trà sữa lại có hương vị như vậy sao?

Nàng chưa từng uống trà sữa chính tông ở Tây Vực, ở thời hiện đại chỉ uống trà sữa ngọt ngào, trà sữa nhà này không hợp với khẩu vị của nàng.

Nàng chán ghét đẩy chén trà ra xa, thừa dịp A Trát còn chưa lên, đánh giá trang trí trong tiệm.

Bình thường, cực kỳ bình thường.

Điêu khắc thô ráp, chỉ có một số món đồ Tây Vực tương đối mới lạ, giá trị thực sự rất cao, một cái đèn mạ vàng nàng hỏi đã mười mấy lượng bạc, nhưng thắng ở kiểu dáng mới mẻ độc đáo, Nhiễm Tòng Quân cũng nguyện ý tốn chút tiền này ra mua vui.

Hàn Mộ từ lầu hai nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt ở tầng một, từng người vào tiệm sẽ không có ai tay không trở về, càng nhìn càng giận.

Chậc, tại sao mọi người buôn bán ai cũng có thể kiếm được tiền, chỉ có hắn thì không.

“Hồ cơ kia có lực hấp dẫn với nam nhân các ngươi như vậy sao? Đứng ở lầu hai còn nhìn không chớp mắt.” Nhiễm Tòng Quân im lặng xuất hiện sau lưng Hàn Mộ, nhỏ giọng nói.

Hàn Mộ bực bội liếc nàng một cái, buồn bực: “Hồ cơ có gì đẹp, ngươi nói cửa hàng này có đồ hiếm lạ, nhưng thật ra cũng không đáng cái giá này, mời Hồ cơ là có thể thu hút được nhiều khách như vậy sao?”

“Hồ cơ không thể dẫn được nhiều khách như vậy, nhưng câu chuyện thì có thể.”

Hàn Mộ còn muốn tiếp tục hỏi là chuyện gì, A Trát đã ôm một đống hộp đi vào phòng.

Mở từng hộp ra.

Hương liệu, vải vóc, đá quý...... Đều là những thứ Nhiễm Tòng Quân quen thuộc, nàng không có chút hứng thú.

A Trát mở hộp cuối cùng ra, Nhiễm Tòng Quân nhìn thấy lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt Hàn Mộ nhìn qua món đồ trong hộp, cũng đi tới bên cạnh A Trát.

Trong tráp là một thanh chủy thủ, vỏ đao khảm đá quý đủ màu sắc, lưỡi đao sắc bén có thể phản chiếu bóng người, ánh sáng lạnh lóe lên.

A Trát nhìn vị tiểu thư trước mắt nhướng mày biết mình đã đoán đúng rồi, hôm nay hắn nhất định bán được giá hời.

“Đây là chủy thủ làm từ huyền thiết, để nữ tử phòng thân đúng là không còn gì tốt hơn. Ngài xem, kết cấu cao quý mạnh mẽ hoàn toàn phù hợp với khí chất trên người ngài.” A Trát cười nịnh nọt, thổi phồng thanh chủy thủ này thành thứ độc nhất vô nhị.

Hàn Mộ đi lên trước, cầm chủy thủ, quan sát cẩn thận, là một thanh chủy thủ tốt, không nặng, nhìn qua rất xa hoa, đúng là rất hợp với Nhiễm Tòng Quân, chuyện này đúng là A Trát không nói sai.

Hắn thấp giọng: “Bao nhiêu tiền?”

A Trát cũng không quay đầu lại, đưa một ngón tay mập mạp về phía Nhiễm Tòng Quân: “Một trăm lượng hoàng kim.”

Hàn Mộ nghe tiểu nhị trong tiệm nói ra hai chữ hoàng kim, môi khẽ run lên, một ngụm nước bọt cũng không thể nghẹn chết, ngón tay nắm chặt đuối kiếm, gân xanh đột nhiên nổi lên.

Loại người lừa đảo này đáng bị chém chết, xem có ai dám lừa gạt ở Lăng Châu.

Nhiễm Tòng Quân nghe giá chỉ mỉm cười, tiến lại gần A Trát, tươi cười trên mặt sắp tràn ra, hai mắt cong thành hình trăng non.

A Trát nhìn vẻ mặt này của khách đã biết chuyện tốt đã thành, một trăm lượng vàng, nắm được mối làm ăn này, tạo được quan hệ với vị khác trước mặt, hắn sẽ có thể nghênh ngang đi trong cửa hàng, đến ông chủ cũng phải nhìn sắc mặt của hắn.

Hắn nhìn người đối diện cười tươi, môi khẽ hé mở, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Nhìn ta có giống loại người đó sao?”