Chương 14

Hàn Mộ lại nhớ tới hai ngày nữa muội muội hắn là Hàn Yên Hi cũng tới học đường Lý gia học, nghĩ tới trình đồ nữ hồng của muội muội, trong lòng cảm thấy dâng trào, có muội muội ở đây, chắc chắn hắn sẽ không đứng bét.

“Ngươi thì sao? Ngươi còn chưa nói thói quen của mình đâu.”

“Không có thói quen gì, xem sổ sách, ra ngoài xem có gì mới mẻ thú vị hay không mua một chút, chỉ là mỗi ngày ta đều bái lạy thần tiên.”

Hàn Mộ nhìn dáng vẻ của Nhiễm Tòng Quân, không cảm thấy nàng là người tín phật.

“Thần Tài. Mỗi ngày ăn sáng xong ta đều sẽ cúi lạy Thần tại, phú hộ cho ta phát tài phát lộc. Ngươi nhớ lúc dùng thân thể ta bái Thần Tài phải nói rõ đang ở đâu, tên họ là gì, nếu không để Thần Tài nhận sai người thì không hay.”

Đây là thói quen Nhiễm Tòng Quân mang theo từ thời hiện đại, các thần tiên khác có thể không bái, nhưng Thần Tài nhất định phải cung kính bái lạy.

Ở thời hiện đại,hình đền điện thoại, hay khung trò chuyện của nàng đều là Thần Tài.

Hàn Mộ: .....

“Trong hồ có một con rùa đen, gọi là Chiêu Tài. Mẫu thân ta nuôi từ lúc còn sống, bây giờ đã hai mươi hai năm, rất thân thiết, nếu ngươi ở trong người ta, nhớ phải thường xuyên tới thăm nó.”

Hàn Mộ nghe xong nhắm mắt lại, trong lòng tức giận, tiểu cô nương nhà khác đều nuôi chó con, mèo con hay nuôi chim vẹt gì đó giải sầu.

Nhiễm Tòng Quân, nuôi rùa đen còn lấy tên là Chiêu Tài.

“Còn gì nữa?” Hàn Mộ nghiến răng nghiến lợi.

“Ngoài ra ... Mỗi ngày phải lau sạch mèo chiêu tài và cóc thiềm thừ cho ta, tất cả đều là chiêu tài.” Nhiễm Tòng Quân khua chân múa tay miêu tả mèo chiêu tài nhìn như thế nào.

Mèo chiêu tài?

Hàn Mộ đột nhiên nghĩ tới dưới tầng một Xuân Ngọc Lâu có một bức tượng kỳ lạ làm bằng vàng trông rất giống mèo chiêu tài.

“Đừng nói Xuân Ngọc Lâu này cũng là của ngươi?”

Hàn Mộ chỉ hy vọng nhìn thấy vẻ mặt “ngươi đang nói cái gì, sao có thể là cửa hàng của ta?” trên mặt Nhiễm Tòng Quân, nhưng đáng tiếc, hắn lại nhìn thấy đến Nhiễm Tòng Quân gật đầu, thừa nhận.

Hàn Mộ hít sâu một hơi, một ngày Xuân Ngọc Lâu có thể kiếm được mấy ngàn lượng bạc.

Hắn nghe nói đại thọ bảy mươi của lão Vương gia, chỉ mời mình đầu bếp của Xuân Ngọc Lâu đã tốn hết năm trăm lượng.

Hàn Mộ nhìn vòng tay phỉ thúy thượng phẩm trên cổ tay Nhiễm Tòng Quân, chính là bảo bối trong cung, càng tìm hiểu về tài lực của Nhiễm Tòng Quân lại càng có nhận thức mới.

Nhiễm Tòng Quân sửa sang lại đồ trên bàn, chất thành một đống thật cao.

“Tập viết, quan hệ, thói quen...... Còn chuyện gì chúng ta chưa nghĩ đến không?” Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ.

“Có lẽ là hết rồi, ngươi muốn về phủ sao?”

“Không, tới Trần Bảo phường mới mở bên kia nhìn xem.”

“Thương nhân Tây Vực mở?”

Nhiễm Tòng Quân kinh ngạc nhìn Hàn Mộ: “Đúng vậy.”

Nàng còn tưởng đầu óc Hàn Mộ chỉ có chuyện luyện binh, không nghĩ tới loại việc nhỏ như phố Đông Hoa mở một cửa hàng mà hắn cũng biết.

“Ta đi cùng với ngươi, hôm nay ngươi không mang thị vệ, đi một mình không an toàn.” Giọng nói của Hàn Mộ trầm ổn, đáng tin.

Trân Bảo phường cách Xuân Ngọc Lâu không xa, chỉ tốn thời gian nửa chén trà đã đến nơi.

Nhiễm Tòng Quân dẫn hai nha hoàn đi phía trước, Hàn Mộ theo sát phía sau, cách các nàng hai ba bước.

Dọc đường đi Nhiễm Tòng Quân nhìn trái nhìn phải khắp nơi, đã lâu không ra ngoài, thỉnh thoảng đi một lần cũng không tệ.

Quán nhỏ bên đường thay đổi không ít, Nhiễm Tòng Quân không nhìn thấy gian hoành thánh từng hố nàng một lượng bạc. Nàng từng nói qua đắt, hương vị cũng bình thường, chắc chắn không thể ở lại phố Đông Hoa.

Sau giờ ăn trưa, Trân Bảo Phường có thêm nhiều khách tới mua đồ, mới vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ, qua hơn nửa giờ Thân, khách trong cửa hàng ngày càng nhiều.

Nhiễm Tòng Quân nhìn thấy mấy Hồ Cơ ngồi ở ngoài cửa hàng, tay đỡ hồ cầm đánh đàn, âm thanh du dương xuyên qua xà nhà truyền đến tai nàng.

A Trát từ xa đã nhìn thấy một vị cô nương dung mạo xinh đẹp mang theo hai nhà hoàn, người đi theo sau nàng có lẽ chính là thị vệ.

Ra ngoài dẫn theo hai nha hoàn, bên cạnh còn có thị vệ, thân phận của cô nương này chắc chắn không bình thường.

Đợi Nhiễm Tòng Quân đứng trước cửa tiệm, A Trát nhận ra y phục trên người nàng là váy hoa thêu chỉ vàng quý giá, hắn từng đón nhiều khách như vậy cũng chưa từng thấy cô nương nào mặc y phục nào mặc quần áo bình thường quý giá đến mức này.

A Trát lập tức đi tới tiếp đón, hắn có dự cảm, hôm nay vị nương tử này có thể tiêu rất nhiều tiền trong tiệm.

A Trát cúi đầu thật sâu, nịnh nọt: “Cô nương, ngài có yêu cầu gì? Đồ của chúng ta đều từ Tây Vực xa xôi chuyển tới, hương liệu, vàng bạc thứ gì cần có đều có.”

Nhiễm Tòng Quân không để ý tới A Trát, ánh mắt nàng bị vũ cơ mặc váy dị vực nhảy điệu Hồ Toàn trong cùng thu hút.

Nữ tử đeo khăn che mặt, trang sức trên đầu theo điệu múa phát ra tiếng vang leng keng trong trẻo, vòng eo thon thả lộ ra, khẽ lắc theo điệu nhạc, vô cùng mê người.

Nhiễm Tòng Quân nhìn nam nhân si mê nhìn vào cửa hàng, không nhịn được cười nhạo.

Lùi về sau một bước, lại đυ.ng phải một thân thể ấm áp, quay đầu nhìn thấy Hàn Mộ mặc y phục đen.