Chương 13

Toàn bộ Lăng Châu đều biết mười mấy năm trước Nhiễm đã chuyển vào kinh, tổ phụ Nhiễm Tòng Quân tuổi cao vẫn tiếp tục ở lại Lăng Châu, mấy năm trước đã chết bệnh. Lúc chuyển đến kinh thành, Nhiễm Tòng Quân vẫn còn nhỏ nên không đưa nàng theo, chỉ để nàng ở lại nhà ngoại tổ mẫu dạy dỗ.

Lúc Nhiễm Tòng Quân mới xuyên về còn tưởng mình lấy được kịch bản của Lâm Đại Ngọc hay Tiết Bảo Thoa, nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn khác với hai người Lâm Tiết.

(Hai nhân vật trong tiếu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.)

Cha Nhiễm chuyển đến kinh thành không đến hai năm đã cưới tục huyền, Lý gia và tổ phụ lo lắng Nhiễm Tòng Quân tuổi còn nhỏ không hợp với thời tiết kinh thành, lại lo lắng kế mẫu tâm địa xấu xa nên tiếp tục giữ Nhiễm Tòng Quân lại bên mình.

Sau khi tổ phụ của đời, chuyện làm ăn của Nhiễm gia ở Giang Nam cũng tự nhiên rơi vào tay Nhiễm Tòng Quân, nàng nghe nói kế mẫu ở kinh thành từng làm ầm lên vài lần, cha Nhiễm nhớ mong con gái lại nghĩ đến quyền thế của Lý gia ở Giang Nam, nên vẫn tiếp tục để nàng lo chuyện buôn bán trong nhà.

Cữu cữu, cữu mẫu đối với nàng rất tốt, mọi chuyện ở Vân Thư Viên cũng do tự nàng làm chủ, cho nên có thể yên tâm sống lâu dài.

Nhiễm Tòng Quân suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ta không vào kinh, sau này cũng không gả tới đó, cho nên sẽ không ở cùng một chỗ.”

Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy l*иg ngực có hơi nghẹn ngào, ở thời hiện đại, cha mẹ bận rộn công việc, không có nhiều thời gian quản giáo nàng, đến cổ đại cũng chỉ được cha mẹ ruột yêu thương hai năm, thậm chí còn vì lúc đó còn là trẻ con nên không nhớ được rõ ràng.

Nhiễm Tòng Quân chỉ có thể đổi chủ đề, cầm một phong thư đẩy tới trước mặt Hàn Mộ.

Một bàn tay thon dài, mềm mại.

Hàn Mộ nhập ngũ từ sớm, nhìn ra cũng chỉ là những ngón tay đầy vết chai và miệng vết thương, thậm chí còn hơi vặn vẹo biến dạng, nhìn ngón tay sơn móng duỗi ra trước mặt, vòng ngọc trên cổ tay kêu leng keng, lại không nhịn được nắm chặt.

Mang theo nghi ngờ mở phong thư ra, mấy tờ ngân phiếu hiện ra trước mặt hắn.

Năm vạn lượng bạc!

Hàn Mộ lập tức đóng phong thư này lại, trả cho Nhiễm Tòng Quân, nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”

“Cho ngươi tiền đó, ngươi không thấy sao?”

“Ngươi!”

“Hôm đó ta đã nhìn qua sổ sách của ngươi, dựa vào cách nuôi binh của ngươi, không đến một năm nữa, ngươi sẽ phải lấy bảo bối được ban thưởng trong kho ra bán, cầm lấy ngân phiếu của ta, sửa lại phòng ngủ của ngươi cho mềm một chút, cũng mua thêm mấy bộ quần áo mới.”

Từ lúc Hàn Mộ mới bước vào Nhiễm Tòng Quân đã nhận ra hôm nay hắn mặc y phục của Cẩm Tú Phương đã ra từ hai năm trước, màu vài đã phai bớt, lại nghĩ đến hôm đó đi ngủ, cổ tay áo trung y của hắn cũng đã sờn đi.

Hàn Mộ có thể không quan tâm đến chất lượng cuộc sống nhưng Nhiễm Tòng Quân thì không, hai đời người cũng mấy chục năm, nàng chưa từng phải ăn cải trắng, mặc quần áo rách bao giờ!

Phòng tai nạn chưa xảy ra, cứ đưa bạc cho Hàn Mộ trước, để hắn sửa lại phòng ngủ cho đàng hoàng, ít nhiều cũng được một giấc ngủ ngon.

Hàn Mộ nhìn chồng ngân phiếu trước mặt.

Năm vạn lượng bạc, theo như lời của Nhiễm Tòng Quân mà nói, hắn có thể sửa sang lại phòng ngủ, còn có thể mua được ngựa tốt Tây Vực hắn muốn.

Hắn do dự một hồi cuối cùng vẫn đẩy ngân phiếu trở về: “Sao ta có thể lấy ngân phiếu của ngươi được, nếu ngươi cảm thấy ngủ không thoải mái, có thể nói An Thuận lấy thêm đệm cho ngươi, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều, bạc này ta không thể nhận.”

Nhiễm Tòng Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hàn Mộ, yên lặng thu tiền lại, không thể đưa tiền vậy phải nghĩ ra cách để cải thiện cuộc sống một chút.

Hàn Mộ thấy nàng im lặng một hồi vẫn không nói gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Thói quen sinh hoạt của ngươi như thế nào? Chúng ta trao đổi.”

“Mỗi ngày ta sẽ dậy vào giờ Mẹo, luyện kiếm trong sân, sau đó sẽ tới doanh trại luyện binh, sau này ngươi xuyên vào cơ thể ta, có thể trực tiếp nói với Thạch Duệ, cơ thể không khỏe, tạm thời không muốn luyện kiếm chờ đến khi tập được sẽ luyện tập trước mặt mọi người.”

Mấy lời này của Hàn Mộ khiến Nhiễm Tòng Quân nhớ đến võ đài cùng kệ binh khí giữa sân, chán nản hỏi: “Không phải là ta phải học võ với ngươi ngươi nữa chứ.”

Hàn Mộ thản nhiên trả lời: “Đương nhiên, học đường một ngày mới học, ngày nào ngươi được nghỉ cứ ở nhà chờ.” Lại chỉ vào vị trí của Vân Thư Viên trong tranh nói: “Ta sẽ trèo tường vào dạy ngươi, nhớ rõ đừng tự tiện tới đây, nếu không để người khác nhìn thấy sẽ khó giải thích rõ ràng.”

Nhiễm Tòng Quân nghe xong lời này, hai mắt tối sầm lại, ở học đường đã đủ đau đớn rồi, bây giờ còn phải tập võ, còn đau khổ hơn cả chuyện đi học kiếp trước nữa.

Ít nhất đời trước đi học còn có ngày nghỉ.

Ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Nhiễm Tòng Quân oán hận nhắm mắt lại: “Ta học võ, ngươi cũng phải học nữ hồng. Muốn ta dạy ngươi, hay ngươi tự mình thuê phu tử, hoặc là để ta chọn người dạy cho ngươi.”

Hứ, chẳng qua chỉ là nữ hồng mà thôi, ở quân doanh quần áo bị rách cũng do tự tay Hàn Mộ sửa lại, chỉ là nữ hồng mà thôi, tìm mấy cuốn sách học là được.

“Tự ta có thể làm được.” Hàn Mộ nhìn vẻ mặt hoàn toàn không có chút tin tưởng của Nhiễm Tòng Quân, bất đắc dĩ bổ sung: “Ta bảo đảm, ta nhất định sẽ học nghiêm túc, bảo đảm không cho ngươi đứng hạng bét.”