Chương 12

Một lúc sau, trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, chỉ có hai người Hàn Mộ và Nhiễm Tòng Quân, Nhiễm Tòng Quân đã tự chủ gọi tám món mặn hai món canh.

Ngày đó Hàn Mộ trong thân thể nàng ăn quá nhiều, khiến hai ngày liên tiếp nàng đều khó chịu không muốn ăn uống, chỉ ăn chút điểm tâm và hoa quả đã xem như một bữa cơm.

Lần này cũng không ngoại lệ, cầm đũa ngọc gắp một ít rau xanh liền dừng đũa, cầm một miếng hoa quả từ từ ăn.

Hàn Mộ nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon, bụng kêu cồn cào, Nhiễm Tòng Quân còn chưa đặt đũa xuống, hắn đã ăn xong ba bát cơm.

Nhìn nàng đặt đũa xuống, bản thân hắn cũng buông đũa, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi ăn đi, ta từng nghe tới lượng cơm của ngươi, tám món đồ ăn ngươi còn có thể ăn hết, ta không có khẩu vị, ăn một chút trái cây là được.” Nhiễm Tòng Quân ở nữ học cả buổi sáng, quay về lại sửa sang tư liệu đến khuya, bây giờ toàn thân chán nản, chỉ muốn lười biếng dựa lưng nghỉ ngơi.

Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ ăn cơm, tốc độ hắn ăn rất nhanh nhưng không mất văn nhã, kí©h thí©ɧ khẩu vị, nàng lại cầm đũa lên ăn thêm hai miếng, chỉ một lát đồ ăn trên bàn đã gần hết.

Hàn Mộ dừng đũa, nhìn Nhiễm Tòng Quân đặt nĩa bạc xuống, đi đến bên cạnh bàn, vẫy tay gọi hắn lại gần.

Trên bàn chất đầy giấy tờ lớn nhỏ, Hằn Mộ đảo mắt nhìn qua một chồng thư, bàn tay to lớn vân vê trang giấy.

Trang giấy ngập tràn chữ trâm hoa nhỏ*, đều là những lời chào hỏi vô nghĩa.

(*Chữ trâm hoa Tiểu khải: là chữ khải thư viết nhỏ, Trâm Hoa Tiểu Khải là một tự thể do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Tương truyền Vệ Phụ Nhân là thầy của Vương Hi Chi. Gia tộc họ Vệ nhiều đời theo nghiệp chữ nghĩa, văn chương và có nhiều người là thư pháp gia nổi tiếng đương thời.)

“Ngươi phải học chữ của ta, học cách viết chữ trâm hoa nhỏ, như vậy chúng ta mới không dễ bị phát hiện.”

Hàn Mộ từng nhìn thấy chữ của Nhiễm Tòng Quân ở Vân Thư Viên, chữ trâm hoa nhỏ rất đẹp.

Cuộc sống bình thường của Nhiễm Tòng Quân cũng rất xa hoa tinh xảo, ngay cả giấy Tuyên Thành dùng hàng ngày cũng được nhuộm hương.

Nét chữ hắn cứng cáp mạnh mẽ, tiêu sái như con người hắn, nhìn từng dòng chữ trâm hoa nhỏ thẳng tắp trong tay, Hàn Mộ yên lặng thở dài, đột nhiên thay đổi phong cách viết chữ khác hoàn toàn, đối với hắn đúng là không dễ chút nào.

Nhiễm Tòng Quân lại đưa một mảnh tờ giấy Tuyên Thành đến trước mặt hắn, Hàn Mộ nhướng mi: “Đây là cái gì?”

“Những người thân thiết với ta, còn có một số mối quan hệ trong nhà ta.”

Nhiễm Tòng Quân đặt tên mình ở giữa, sử dụng sơ đồ cây để thể hiện mối quan hệ của cô với những người thân thiết bên cạnh, từ người hầu của mình đến những người quan trọng trong nhà ngoại tổ mẫu, lại đến một nhà phụ thân đang sống trong kinh, còn cố tình dùng chu sa để đánh dấu, sơ đồ cây có rất nhiều nhánh, nhưng chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn rõ quan hệ.

Hàn Mộ nhìn sơ đồ cây, hai mắt sáng lên, phương pháp này đúng là thú vị, chỉ mấy cành cây đơn giản, vài đoạn đường thẳng giao nhau, nối liền đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ của từng người trong nhà, dùng để ghi chú từng người trong quân đúng là không thể tốt hơn.

“Của ngươi đâu?” Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ, vươn một bàn tay ra đòi tin tức của hắn, cau mày lại, vẻ mặt bất mãn lộ ra lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét, chỉ có đáng yêu.

Hàn Mộ nghe vậy, yên lặng lấy trong vạt áo ra một xấp thư.

Vừa đặt vào tay Nhiễm Tòng Quân, giây tiếp theo lại giơ lên cao, uy hϊếp: “Bây giờ xem như hai người chúng ta là một, ta mới có thể cho ngươi xem, nếu ta nghe được mấy lời đồn đại vớ vẩn bị lộ ra ngoài….” Trong mắt hắn hiện lên chút lạnh lẽo: “Trưởng nữ Nhiễm gia ta đã dám gϊếŧ, vậy Lý gia cũng tương tự.”

Nhiễm Tòng Quân nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt, gϊếŧ nàng sau đó tiêu diệt Lý gia đối với Hàn gia sẽ có chút phiền phức, nhưng không phải không thể.

Nàng lại nghĩ tới mấy lời đồn bên ngoài của Hàn Mộ, khẽ cụp mắt, hàng lông mi dày khẽ khép lại, đổ bóng xuống, lại kiên định ngước mắt lên: “Đương nhiên ta sẽ không truyền ra ngoài, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với chuyện của ngươi.”

Hai người lại tiếp tục nói tới cuộc sống hàng ngày.

Hàn Mộ: “Binh thư quá nặng, ngày mai ta sẽ để người đưa một ít tới chỗ của ngươi, trong đó có ghi chú của ta, ngươi xem trước đi.”

“Biết rồi còn lớp học nữ hồng của ta, chi bằng ta để một nha hoàn qua dạy cho ngươi. Nếu không đến lúc đó thành tích đếm ngược từ dưới lên ở nữ học chắc chắn là tên của ta.”

Nhiễm Tòng Quân nghĩ đến bình hoa hôm đó của Hàn Mộ ở lớp học của Miêu nương tử, đúng là cực kỳ xấu, so với bình hoa trong phòng ngủ của ngoại tổ mẫu còn xấu hơn không biết bao nhiêu lần, còn bị biểu tỷ muội cười nhạo hồi lâu.

Thành tích của nàng ở nữ học vốn đã bình thường, bây giờ lại không biết Hàn Mộ lại xuyên vào thân thể nàng lúc nào, nếu đúng lúc đang kiểm tra ở lớp vậy không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Hàn Mộ ở bên cạnh còn đang nhìn sơ đồ quan hệ: “Ngươi và cha ngươi không ở cùng một chỗ, sau này cũng không ở chung có phải không?”