Diệp Phàm đang chơi với Ngao Tiểu No, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Ý thức có chuyện xảy ra, Diệp Phàm lập tức kéo Bạch Vân Hi bay ra khỏi phi thuyền.
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, phi thuyền trong nổ mạnh biến thành tro tàn.
Diệp Phàm từng trải qua lôi kiếp, ứng đối với nổ mạnh như vậy vẫn giữ vững tinh thần.
Tuy rằng Bạch Vân Hi kịp thời sử dụng vòng bảo hộ, nhưng vẫn bị dư ba của vụ nổ tổn thương, trong ngực Bạch Vân Hi khí huyết phập phồng, hộc ra một ngụm máu.
"Hỏa Diễm Lôi Châu, thứ này không dễ luyện chế!" Tiểu Tháp thấy Bạch Vân Hi bị thương, không có nói mát như lúc trước nữa.
Diệp Phàm xanh mặt, lạnh lùng hỏi: "Đồ vật của Trung Đại Lục?"
Tiểu Tháp gật đầu: "Chắc là vậy."
Lê Dục nhìn Diệp Phàm bay trên không trung, nói: "Hắn tránh thoát rồi." Hỏa Diễm Lôi Châu là pháp khí phòng thân mà Lê Phong cho Lê Dục, hiệu quả công kích tuyệt đỉnh.
"Linh hồn lực của hắn rất kinh người, phỏng chừng là trước đó có phòng bị." Lê Dĩnh nói.
"Truyền tống đi trước." Bạch Vân Hi nói.
Bạch Vân Hi cảm nhận được vài cỗ hơi thở Nguyên Anh, ý thức được bọn họ sa vào bẫy rập, trong lòng tức khắp dâng lên dự cảm không tốt.
Diệp Phàm phát động Truyền Tống Phù, lại phát hiện không gian bị đóng cửa.
"Truyền Tống Phù không phát động được." Diệp Phàm đen mặt, Truyền Tống Phù không phát động được, đại khái chỉ có hai loại khả năng, một là có người bố trí trận pháp ở nơi này, một loại khác là có tu sĩ Hóa Thần đóng cửa không gian, hắn không cảm giác được hơi thở của trận pháp ở đây, vậy chỉ có thể là có tu sĩ Hóa Thần ra tay.
Bạch Vân Hi cau mày, hiển nhiên là không dự đoán được chuyện này sẽ phát sinh.
Nghĩ đến lão quái vật Thần Phong Tông có thể đã liên thủ với người của Trung Đại Lục, Bạch Vân Hi không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Diệp Phàm, ngươi thử xem xem có thể phá đi phong tỏa, truyền tống ra ngoài hay không." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm tế ra Đan Tháp, đập về phía không trung, Tháp Linh ai u ai u kêu, không trung giam cầm rất vững chắc, công kích của Diệp Phàm không thu được hiệu quả gì.
"Tránh ra!" Một tiếng quát quen thuộc truyền vào trong tai Diệp Phàm, trong lòng Diệp Phàm lập tức an định xuống.
Một đạo kiếm quang huyết hồng đánh lên trên l*иg khí, toàn bộ l*иg khí nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ.
Bên trong không trung, Diệp Khải Hiền mặc phát thanh y, nhất kiếm Lăng Tiêu, phong hoa vô hạn.
Diệp Khải Hiền vừa tới, Đan Mặc tức khắc liền hốt hoảng.
"Diệp Khải Hiền tới, chúng ta chạy trước đi." Đan Vọng sợ hãi nói.
Thần Phong Tông vẫn luôn chú ý động tĩnh của Đan Cốc bọn họ, biết Đan Cốc bọn họ có động tác lớn, lão tổ Thần Phong Tông liền ám chỉ có thể ngầm giúp đỡ một tay, nhưng ngoài mặt sẽ không xuất hiện.
Thần Phong Tông dù sao cũng là khôi thủ chính đạo, nếu năm lần bảy lượt vô cớ ức hϊếp Bích Vân Tông, môi hở răng lạnh, khó tránh khỏi sẽ khiến cho các đại tông môn khác liên hợp nhằm vào Thần Phong Tông.
Diệp Khải Hiền vừa xuất hiện, lão tổ Thần Phong Tông ước chừng là đã cảm thấy không giữ chân được đám người Diệp Phàm, lập tức liền rút lui.
Lê Dĩnh nhìn Diệp Khải Hiền trên không trung, sắt mặt đột nhiên tái nhợt đi, "Đó là Tru Thiên Kiếm."
"Là phỏng phẩm đi." Lê Dục thì thào nói.
Lê Dĩnh nhìn bảo kiếm huyết sắc trên tay Diệp Khải Hiền, thì thào: "Hình như là chính phẩm!"
"Sao có thể là chính phẩm được? Chính phẩm không có khả năng ở nơi này!" Lê Dục không cho là đúng nói.
Đan Vọng nghi hoặc hỏi: "Tru Thiên Kiếm là cái gì?"