Chương 975

Bên trong phi thuyền.

Lê Dĩnh nhíu mày nhìn Lê Dục đã nguyên khí đại thương, nói: "Ngươi làm sao vậy? Bị con yêu thú cổ quái kia dọa một cái liền biến thành thế này?"

Lê Dục banh mặt, sắc mặt rất là buồn bực.

Lê Dục hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói: "Con yêu thú kia cùng loại với hồn thú, lúc ấy ta cũng muốn ngưng kết hồn thú ra, nhưng ngưng kết được một nửa, hồn thú căn bản là không dám thành hình, giống như là gặp phải thiên địch vậy, ta hoài nghi quái vật kia có thể ăn hồn thú."

Lê Dĩnh đứng phắt dậy, run giọng nói: "Không thể nào."

Lê Dĩnh nghĩ đến tư thái hào sảng khi ăn uống của Ngao Tiểu No lúc trước, lại không xác định.

Lê Dĩnh cau mày, thầm nghĩ: Hồn Thủ Ấn là thủ đoạn công kích chủ yếu của không ít đan sư Tiên Đan Môn, dựa vào công kích linh hồn lực, đan sư của Tiên Đan Môn khi chiến đấu chiếm không ít tiện nghi, nếu trên tay Diệp Phàm thật sự có một con yêu thú quái dị có thể ăn hồn thú, vậy sau này gặp phải, căn bản là không thể sử dụng thủ đoạn công kích bằng linh hồn, bằng không một khi sử dụng chính là dê vào miệng cọp.

Đan Mặc đứng bên cạnh nghe Lê Dĩnh cùng Lê Dục nói chuyện, trong lòng hoảng sợ.

Đan Mặc không ngờ rằng, hắn rời khỏi Nam Đại Lục mấy trăm năm, nơi này lại sinh ra một Nguyên Anh như Diệp Phàm, Đan Mặc thầm đánh giá, lấy thực lực của Diệp Phàm đặt ở Trung Đại Lục cũng là tồn tại số một số hai trong nhóm tu sĩ Nguyên Anh, nếu như Diệp Phàm đi Trung Đại Lục, nói không chừng sẽ đánh ra một mảnh trời mới ở nơi đó.

Lê Dĩnh khó hiểu cau mày lại: "Yêu thú quái dị như vậy, Diệp Phàm làm sao mà bồi dưỡng ra được?"

Lê Dục cắn răng, trong lòng buồn bực không thôi, khi tới, Lê Dục còn tưởng rằng đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bất nhập lưu*, hắn có thể tốc chiến tốc thắng, không ngờ rằng lại khó giải quyết như vậy.

------------------------------------

Sau khi thu hoạch xong Lưu Vân Tinh Ti, Diệp Phàm liền khởi hành trở về Bích Vân Tông.

Diệp Phàm ngồi trong phi thuyền, lười biếng chọc chọc bụng Ngao Tiểu No: "Ngươi béo thật đó!"

Ngao Tiểu No bất mãn nhìn Diệp Phàm: "Ngươi đây là đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©, quấy rối tìиɧ ɖu͙© đó, cái tên hỗn đản này, Vân Hi, ngươi quản hắn đi."

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ cười nói: "A Phàm chính là như vậy."

Ngao Tiểu No: "......"

Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No, nói: "Xem ngươi lớn lên mượt mà như vậy, có lẽ ngươi mới nên gọi là Mập Mạp mới phải."

Sau khi hấp thu hồn ti, Ngao Tiểu No chẳng những có thực thể, còn mọc ra hai cái cánh, nhưng Ngao Tiểu No quá béo, Diệp Phàm cảm thấy muốn dựa vào hai cái cánh kia nâng thân thể của Ngao Tiểu No lên sẽ rất là miễn cưỡng, khi Ngao Tiểu No bay trên không trung, Diệp Phàm luôn lo lắng sẽ bị Ngao Tiểu No rơi xuống đập trúng người.

Diệp Phàm rất có hứng thú dùng ngón tay chọc bụng Ngao Tiểu No.

Bụng của Ngao Tiểu No rất co dãn, chọc một cái liền giống như là khí cầu bị bẹp dí vào, Diệp Phàm chơi vui vẻ vô cùng.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, thầm cảm thấy khi còn nhỏ Diệp Phàm ngoại trừ không thể ăn, hình như còn không có gì chơi, rất là nhàm chán, thật quá đáng thương.

Ngao Tiểu No bị Diệp Phàm chọc phiền, giương nanh múa vuốt muốn đi cắn Diệp Phàm, Bạch Vân Hi ở bên cạnh xem hứng thú bừng bừng.

-----------------------------------