Quyển 1- chương 8: Biểu tiểu thư

"Thành vương chuyến này đi xem ra thu hoạch không ít".

Sở Tiêu Ninh còn chưa kịp ngồi xuống ghế. Nghe thấy hoàng đế nói ra một câu này lập tức trong lòng nộp bộp. Lại là liền đứng cúi người, hai tay chắp lễ nói.

" Toàn bộ vật phẩm đem từ Tây Viêm quốc về đều được vận vào hoàng khố. Thần tuyệt không dám tư tàng chút ít ".

Nói xong một phen lời nói, một lúc sau còn không thấy hoàng đế tỏ vẻ, Sở Tiêu Ninh cũng có chút không thể nắm được tâm tư của hắn. Chỉ có thể giữ nguyên tư thế chờ đợi.

Sở Vân Kiêu nhìn bộ dáng của hắn đột nhiên lại nở nụ cười.

"Ta chỉ nói một câu, hiền đệ cớ sao lại phải lo lắng như vậy".

Nói xong ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Sở Tiêu Ninh nghe lời ngồi xuống, lại thấy hoàng đế ngồi trên cao bồi thêm một câu.

"Có lấy thì cũng có làm sao, một chút vật phàm mà thôi. Thiên hạ này ta còn có thể chia cho ngươi cùng hưởng".

Câu sau Sở Vân Kiêu còn cất cao giọng nói. Như là sợ hắn không nghe rõ, hay có thể là sợ người nào đó không nghe rõ.

Sở Tiêu Ninh trong khoảnh khắc thật sự có chút luống cuống. Việc này hắn mưu đồ đã lâu. Nhưng hành sự đã thật sự ẩn nấp, cũng chưa bắt đầu làm cái gì quá mức. Nếu hoàng thượng có tra xét ra hắn cũng có thể lấy ra một cái cớ hoàn hảo để che đậy.

Nhưng hiện tại, hoàng đế lại nói ra một câu như vậy lại khiến người miên man bất định. Nghe qua có thể nghĩ là nói đùa, nhưng lời nói đùa này lại hơi quá mức rồi.

Giống như là cảnh cáo, cũng giống như đang ám chỉ!

Sở Tiêu Viêm còn có thể phản ứng thế nào. Mặc dù trong lòng "rất muốn rất muốn", nhưng ngoài mặt lại là " Không dám không dám"

Kế sau đó, Sở Vân Kiêu không còn nhắc lại, giống như lời nói hồi nãy chỉ tùy tiện nói ra, làm Sở Tiêu Ninh trong lòng cũng có chút thở ra. Cuộc nói chuyện của quân thần lại trở lên bình thường trở lại, không khí trong điện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chủ yếu là bàn luận về chuyến đi xứ lần này, Thành vương trình bày hoàng đế lắng nghe.

Chỉ là nói đi nói lại mấy câu không có dinh dưỡng cũng là nhàm chán, Sở Vân Kiêu xoa xoa thái dương tỏ vẻ bản thân mệt mỏi, để Thành vương trở về.

Khi Thành vương đã ra khỏi cửa điện.

Hoàng đế ngồi ở ghế trên, ánh mắt híp lại, trên mặt hiện lên vài tia nghiền ngẫm. Sau đó hắn quay sang nhìn thái giám tổng quản đứng bên cạnh, miệng cười nhưng ngữ điệu lại rõ ràng nghe ra ác ý.

"Nghe thấy rồi chứ? Còn không mau đi bẩm báo cho người tỷ tỷ yêu dấu kia của ta".

Trình công công nghe hắn nói vậy lập tức quỳ xuống.

" Nô tài không dám ".

Sở Vân Kiêu nhếch miệng cười cười, chẳng nói chẳng rằng mà cầm ly trà trên bàn ném thẳng vào trán của Trình công công. Trên trán ông ta lập tức xuất hiện một miệng vết thương to, máu từ vết rách lăn xuống gương mặt trông thật sự có chút ghê người.

Ai có thể ngờ được, đế vương anh minh hòa nhã trong mắt mọi người lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Trình công công bị ném máu đầy mặt cũng không dám hó lé một câu. Trầm mặc quỳ tại chỗ cúi đầu để hoàng thượng phát tiết.

Sở Vân Kiêu cũng không có tâm tình tiếp tục hành hạ nô tài của mình. Hắn hướng ra phía ngoài hô một câu.

"Trình công công không cẩn thận đập trúng đầu. Còn không mau vào đưa Trình công công đi khám thái y".

Nói xong liền có một đám thái giám tiến vào, đi đến bên đỡ Trình công công ra ngoài. Làm việc rất thuần thục giống như đây không phải lần đầu tiên.

Đuổi hết đám cung nữ, thái giám ra ngoài.

Sở Vân Kiêu lập tức không nhịn được mà ho một tràng dài. Ho tê tâm liệt phế giống như là muốn ho cả phổi ra ngoài. Hắn dùng khăn tay che lại miệng mình, lúc lấy ra đã thấy bên trên thấm ra một ít vết máu.

Sở Vân Kiêu nhìn chằm chằm máu màu đỏ tươi. Trên khuôn mặt không còn treo lên ý cười ôn hòa như mọi khi, đôi mắt sâu như vực băng ấp ủ gió lốc.

Thanh âm trầm đυ.c, ám ách lại do vừa ho mà trở lên khàn khàn.

"Còn hơn một năm... "

"Thành vương... Chỉ mong ngươi không làm ta thất vọng".

....