Quyển 1- chương 7: Biểu tiểu thư

An Kiều bị biểu hiện quá mức nhiệt tình của Tạ phu nhân làm cho có chút lúng túng. Nhưng nghĩ đến đây là cô mẫu của mình cũng lại vui vẻ. Cô mẫu thích nàng như vậy cũng là một cái bảo đảm cho nàng ở tướng quân phủ này.

Nghĩ đến đây An Kiều cũng treo lên một mặt tươi cười điềm mỹ. Ngọt ngào từng câu mà nói chuyện với Tạ phu nhân. Sau một buổi sáng quan hệ của hai người đã thân mật lên mấy cái độ.

Tạ phu nhân mặc dù không được lão phu nhân ưa thích. Nhưng cũng là sinh cho đại tướng quân trưởng tử duy nhất, thân phận không thể nói là không quan trọng. Thấy phu nhân coi trọng biểu tiểu thư như vậy, đám người hầu cũng không dám chậm trễ. Đãi ngộ với nàng lại đề cao hơn vài phần. Căn điệp viện đơn giản, thanh u An Kiều cảm thấy cũng có thể, trong mắt Tạ phu nhân lại trở lên quá sơ sài.

Trước đây nàng coi trọng cháu gái, nhưng vẫn là để ý sắc mặt của lão phu nhân. Không dám bố trí nơi ở của An Kiều quá hoa lệ. Chọn cho cháu gái ở vào một căn viện không quá rộng lớn nhưng bố trí thanh nhã thoải mái. Bây giờ nhìn lại lại cảm thấy không quá vừa lòng, liền muốn sai người thêm rất nhiều đồ vật xinh đẹp vào, còn bố trí thêm vài cái nha hoàn ở bên hầu cận.

An Kiều nhìn điệp viện được trang trí hoa hòe lòe loẹt với toàn vật phẩm tuy không phải thượng đẳng nhất nhưng vẫn là rất quý giá. Nhìn một đống y phục tinh sảo xinh đẹp trước mặt. Cuối cùng là nâng mắt nhìn về phía một hàng tiểu nha hoàn đỏ mặt thẹn thùng đang chờ nàng sủng hạnh... Không! là sai xử.

An Kiều không nói gì, nhưng hệ thống lại vui vẻ xoay quanh.

"Chủ nhân tốt quá rồi, xem ra Tạ phu nhân rất thích ngài. Sau này chỉ cần không đến chọc nữ chủ là nửa đời sau có bảo đảm rồi".

An Kiều nhìn dáng vẻ vô tâm không phổi của hệ thống thì nhếch miệng cười.

" Phải không? "

Ngữ điệu ẩn chứa ý vị không rõ, nhưng hệ thống lại không phát hiện ra, tưởng chủ nhân vẫn còn bất an liền liên tục gật đầu khẳng định.

An Kiều không nói gì, chỉ là ý cười càng thâm.

Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi.

....

Thành vương gia sáng sớm đã phải mặc lên triều phục. Vào cung diện kiến thánh thượng.

Đáng lí ra hôm qua hắn nên đã phải lập tức vài cung. Nhưng suy sét thời gian đã muộn, hoàng thượng cũng tỏ ý không phải gấp gáp diện kiến. Nghỉ ngơi cho tốt rồi vào cung sau cũng chưa muộn.

Sở Tiêu Ninh cũng không ra vẻ, nghe lời về phủ, ngày hôm sau mới áo mũ chỉnh tề mà vào cung.

Không biết Sở Vân Kiêu (tân đế) lại muốn giở trò gì. Rõ ràng là thân phận đặt ở đó, cả đời này cũng không thể thân thiết, chỉ là mặt ngoài ngụy trang để giữ gìn thể diện hoàng gia. Vậy mà lại muốn làm ra một bộ huynh đệ tình thâm. Rõ ràng là có âm mưu, làm người không thể không nghĩ nhiều, càng nghĩ lại càng không nghĩ ra thâm ý của hắn là gì.

Bước vào cung điện uy nghi, tráng lệ.

Sở Tiêu Ninh ăn mặc triều phục, cung kính hành lễ với người ngồi ghế trên. Nghe được một tiếng "miễn lễ" mới đứng lên đi về phía ghế ngồi bên cạnh.

Hoàng đế trẻ tuổi ngồi ở trên cao. Thân mặc long bào, tư thế ngồi tùy ý lại tản mạn nhưng lại không thể giảm đi khí chất quý khí tự phụ như đã được khắc vào trong xương cốt của hắn. Khuôn mặt hắn càng thiên về tinh sảo, đường nét nhu hòa nhưng một đôi mặt phượng hẹp dài lại làm tăng lên vài phần yêu dã. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn không hề có độ ấm, trầm tĩnh như vực sâu vô thẳm không nhìn thấy đáy. Khi hắn híp mắt đánh giá ai đó sẽ khiến người có loại cảm giác sởn tóc gáy như bị dã thú nguy hiểm theo dõi.

Nhưng trước giờ lại không có ai dám nhìn thẳng đôi mắt hắn. Mọi người chỉ cảm thấy hoàng thượng tính tình ôn hòa, hành sự công chính liêm minh. Nhưng lúc cần sát phạt quyết đoán lại không hề nương tay. Vài năm lên ngôi, Sở quốc dưới tay ngài đã có dấu hiệu hướng về phía thịnh thế. Quả thật có thể xưng là minh quân. Chỉ tiếc sức khỏe không tốt, lúc nhỏ để lại bệnh căn nên trên khuôn mặt mang lên vài phần tái nhợt, chỉ sợ không cẩn thận liền phải quy thiên. Đối với điều này đại thân trong triều chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.