Hạ Linh Nhi nhìn bộ đồ trang điểm trên bàn, nàng dứt khoát đóng lại cất vào chỗ cũ. Trong ánh mắt ngạc nhiên của An Kiều đi đến một bên kệ tủ mở ra, từ bên trong nhẹ nhàng lấy ra một bộ phấn son mới.
Hạ Linh Nhi trân quý đặt lên bàn, cẩn thận mở ra. Bên trong có phấn má, son môi, cọ trang điểm,... Tuy không đầy đủ, nhưng có những thứ cơ bản của một bộ trang điểm hiện đại.
Đây là thành quả nghiên cứu của nàng khi còn ở hiện đại. Nhưng do nguyên liệu không đầy đủ nên chưa thể hoàn thành. Khi xuyên đến đây dù không ở địa vị cao, nhưng cũng vẫn là thứ nữ nhà quan, lại ở dưới trướng của Thành vương nên rất dễ dàng sai người tìm được nguyên liệu tốt nhất trở về.
Hộp trang điểm này nàng rất là trân quý. Thậm trí không dám dùng đến, chỉ cất trong tủ thỉnh thoảng đem ra ngắm nghía một phen.
Nhưng hôm nay, Hạ Linh Nhi lại bỏ được đem ra để trang điểm cho An Kiều. Trong lòng còn ghét bỏ cái này chưa đủ tốt, không xứng với dung nhan của mỹ nhân. Lại không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đem ra dùng tạm.
An Kiều ngoan ngoãn ngồi yên để Hạ Linh Nhi vẽ lên mặt mình. Làn da thiếu nữ trắng nõn tinh tế không có đến một sợi lông tơ. Mắt ngọc mày ngài, mũi cao thẳng, môi nhỏ xinh hồng hào.
Tất cả đều hoàn hảo, không có chỗ nào có thể bắt bẻ.
Hạ Linh Nhi lại trở lên khó xử, không biết nên bắt đầu xuống tay từ chỗ nào. Đôi khi khó nhất chính là trang điểm cho người cốt tương đã đẹp sẵn. Nhất là mỹ nhân như An Kiều, vì mặt mộc của nàng đã đẹp đến mức không có chỗ chê, khiến người không rời được mắt.
Hạ Linh Nhi chỉ đắp lên mặt An Kiều một lớp phấn mỏng. Dùng cọ đánh tán nhẹ son môi. Sau đó tỉ mỉ vẽ lên trán An Kiều một hình chu sa hoa bỉ ngạn.
Có trời mới biết, tim Hạ Linh Nhi đập nhanh như thế nào. Chỉ sợ không cẩn thận làm tổn thương một chút mảy may đến tuyệt thế dung nhan trước mặt. Phải dùng định lực lớn nhất cuộc đời mới giữ bàn tay ổn định được.
Đến khi trang điểm xong trái tim càng thêm loạn nhịp. Trước nhan sắc cực hạn, phàm nhân khó có thể giữ được bình tĩnh.
Hạ Linh Nhi nhìn chằm chằm thiếu nữ, không muốn rời mắt dù chỉ là một khắc.
An Kiều nhấc mắt, một đôi con ngươi long lanh ngập nước nhìn người đối diện. Mi mắt cong cong, son môi đỏ, chu sa giữa trán khiến nhan sắc như thần tiên phi tử của nàng thêm vài phần diễm sắc. Mọi thứ xung quanh dường như trở thành phông nền. Chỉ có phân tuyệt thế mỹ mạo là tươi sống, có một không hai làm người như si như cuồng mà truy đuổi cả đời.
Không chỉ có một mình Hạ Linh Nhi bị nhan sắc An Kiều làm cho choáng váng đầu óc.
Sở Tiêu Ninh cũng không khá là bao. Chỉ là hắn ẩn nhẫn nhiều năm, định lực tốt hơn nàng ta một chút. Nhưng ánh mắt từng phút từng giây lại không có khắc nào rời khỏi trên người An Kiều. Cách một lớp bình phong, dung nhan của nàng vẫn rõ ràng mà ánh vào đôi mắt hắn.
Con ngươi thâm trầm hiện lên tia tối nghĩa, chỉ có hắn biết hắn đã thật sự luân hãm, hết đường cứu chữa.
Hạ Linh Nhi cảm thấy trang phục trên người An Kiều không phù hợp với lớp trang điểm. Liền mang đến một xiêm y màu đỏ, kiểu dáng hoa lệ lại cực kì xinh đẹp.
Nhưỡng tưởng phải năn nỉ một hồi, ai ngờ thiếu nữ lại dứt khoát mà đồng ý mặc lên.
Tạ Cẩm Tinh đứng đợi ở ngoài đến mất dần kiên nhẫn. Đang định đi đến gõ cửa thì Hạ Linh Nhi mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng ta, Tạ Cẩm Tinh không kiên nhẫn cực kì, khuôn mặt sắc lạnh đang định chất vấn một phen.
"Biểu ca"
Giọng nói ngọt mềm lại thu hút toàn bộ chú ý của hắn. Tạ Cẩm Tinh nhìn qua lập tức ngây ngẩn cả người.