Quyển 1- chương 14: Biểu tiểu thư

Ngày hôm sau An Kiều đến thỉnh an cô mẫu, lại được cho biết mình có thể ra ngoài dạo chơi. Đây quả thật là tin tức tốt đối với nàng. Nói vậy không phải An Kiều bị hạn chế tự do hay gì, ngược lại nàng cũng chỉ là khách của Tạ phủ, đi đâu làm gì không ai quản được nàng.

Chỉ là An Kiều đối đường xá kinh thành không hiểu biết gì, ra ngoài cũng không tiện đem theo quá nhiều nha hoàn, gia đinh. Cô mẫu lại không thể bồi nàng cùng đi. Nên ước muốn được đi dạo vòng quanh kinh thành được nàng kéo đến bây giờ.

Còn một điều quan trọng nữa, An Kiều trước nay lại không phải người xinh đẹp mà không tự biết. Không đến nỗi người gặp người thích nhưng cũng là mỹ nhân đi!

Nhỡ bị đăng đồ tử theo dõi làm sao bây giờ.

Thấy được An Kiều do dự. Tạ phu nhân lại nói thêm.

"Ta để Cẩm Tinh đưa con đi, nó ở kinh thành cũng có chút phân lượng, con cứ thoải mái dạo chơi không cần phải quá lo lắng!"

An Kiều có chút ngạc nhiên. Đại biểu ca đưa nàng đi dạo kinh thành, nghe sao mà lạ lùng đến vậy.

Mặc dù mấy ngày nay, An Kiều có chút thay đổi cái nhìn về Tạ Cẩm Tinh. Không phải một người lãnh ngạnh, sắt đá mà cũng có một mặt ôn hòa, dịu dàng. Nhưng ấn tượng về kiếp trước của nguyên chủ quá khắc sâu, Tạ Cẩm Tinh không có một chút cảm xúc dư thừa nào với Cố An Kiều.

Bị bắt hộ tống nàng đi dạo liệu huynh ấy sẽ cảm thấy nàng phiền không?

An Kiều vẫn luôn cảm thấy Tạ Cẩm Tinh là bị cô mẫu ép buộc mới bất đắc dĩ bồi nàng ra ngoài. Nhưng nàng lại không biết, chính hắn mới là người đến trước mặt Tạ phu nhân tự tiến cử bản thân.

...

Hôm nay thời tiết vừa vặn đẹp. Tối qua một trận mưa rào đổ xuống, cũng mang đi một chút oi nắng khó chịu của mùa hè.

Sáng dậy không khí mát mẻ dễ chịu. Trời hểnh nắng nhẹ, từng làn gió thi thoảng lướt qua khuôn mặt khiến người thư thái.

An Kiều vừa đi ra ngoài đã thấy biểu ca đứng chờ sẵn.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục dạ hành màu nguyệt bạch.

Cũng không có gì cả, chỉ là...

An Kiều nhìn nhìn váy áo mình đang mặc, cũng là màu nguyệt bạch. Trùng hợp vậy sao? Giống như hai người mặc đồ đôi vậy!

An Kiều loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn vừa hiện ra trong đầu. Nàng từng bước đi đến trước mặt Tạ Cẩm Tinh, nhẹ nhàng cúi người hành lễ.

"Để biểu ca chờ lâu rồi! "

"Không lâu! "

Tạ Cẩm Tinh nhìn An Kiều, trong ánh mắt là rõ ràng sủng nịnh. Dù có chờ nàng cả đời hắn cũng cảm thấy xứng đáng.

Hôm nay tiểu cô nương mặc một bộ y phục màu nguyệt bạch, là cùng màu với y phục hắn mặc trên người. Dù đối mặt nàng bao nhiêu lần, trái tim hắn vẫn như lần đầu vì nàng mà loạn nhịp. Nàng quá mức xinh đẹp, dù là cách một lớp khăn che mặt vẫn không thể che giấu đi thiên tư ngọc mạo của nàng. Ngược lại còn phủ lên nàng một tầng mông lung mỹ, khiến người tò mò sau lớp khăn che mặt là kiểu gì dung sắc.

Nghĩ đến đây, Tạ Cẩm Tinh đưa đến trước mặt An Kiều một cái mũ có rèm.

"Muội đội cái này vào, bên ngoài nguy hiểm không thể không cẩn thận".

Tạ Cẩm Tinh không nói là, trị an kinh thành rất tốt, cướp bóc đều không có càng nói đến ép buộc dân nữ nhà lành. Chỉ là hắn chán ghét ánh mắt dính nhớp của người khác nhìn vào nàng.

An Kiều cảm thấy đeo khăn che mặt cũng đủ. Nhưng nhìn đến gương mặt trân thật đáng tin của hắn lại nuốt lời định nói vào trong cổ họng. Ngoan ngoãn nhận lấy mũ có dèm đội lên.

Tạ Cẩm Tinh vừa lòng cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

...

Vì là đi dạo nên tất nhiên không cần xe ngựa.

Đường phố náo nhiệt, hàng quán, sạp nhỏ được bầy bán ven đường. Tiếng người bán dong hết đợt này đến đợt khác vang lên bên tai.

An Kiều lần đầu được thấy cảnh tượng này, chơi đến quen cả trời đất. Đông sờ tây sờ, mỗi nơi ghé thăm một chút.