Chương 21

Lục Phong hứng thú nhìn hành động của bọn họ, biết tối hôm qua hành vi giáo huấn mấy người kia của hắn đã có tác dụng gϊếŧ gà dọa khỉ.

Dù sao nhìn tuyết ở bên ngoài sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, cho dù tuyết có ngừng cũng phải đợi khi tuyết tan mới có thể đi, ở đây cũng không có tòa nhà nào khác, điều này có nghĩa là đoàn người của bọn họ phải ở trong biệt thự này trong một thời gian dài.

Đoàn người trong biệt thự cá rồng hỗn tạp, không biết ai lại ai, mà sự tồn tại của cô giống như một viên ngọc sáng chói hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, bọn họ dùng đôi mắt bẩn thỉu đặt lên trên người cô, nhìn lên mỗi một lỗ chân lông trên da của cô gái.

Dù sao bên cạnh bảo vật cũng phải có ác lang thủ hộ mới được, nếu muốn duy trì cuộc sống yên bình, cũng chỉ có thể dùng năng lực cường đại nhất đi trấn áp hết thảy ác khuyển có thể sinh ra hứng thú với nữ tử, muốn bọn họ không dám có bất kỳ tâm tư nào, không biết tự lượng sức lực mà nhào lên.

Chỉ là hắn không biết mình có phải là con ác lang cuối cùng canh giữ bên cạnh bảo vật hay không? Lục Phong gắp một miếng trứng gà bỏ vào miệng, che đi suy nghĩ trong mắt.

Không khí trong phòng khách bắt đầu trầm lặng, nhưng Nam Kiều lại không nhận ra, cô vẫn tiếp tục chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu luyến nhìn tuyết đang bay đầy trời bên ngoài căn biệt thự.

Từng ngày trôi qua, tuyết ở ngoài trời không có dấu hiệu nhỏ đi. Ngay từ đầu Nam Kiều cũng hơi lo lắng về bông tuyết.

Tuyết rơi dày đặc lại còn lớn như vậy, trước tận thế được coi là một thiên tai không nhỏ. Sau tận thế lại càng là một tai nạn rất lớn đối với những người sống sót nhưng lại thiếu thốn vật tư. Không biết sau thời tiết cực đoan này, sẽ có bao nhiêu người sống sót vì trận tuyết này mà mất đi tính mạng.

Đang trầm tư, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đi kèm với giọng nói của Lục Phong: “Kiều Kiều, có ở đây không?”

Nam Kiều đang đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng gõ cửa, hoàn hồn xoay người mở cửa. Ngoài cửa, Lục Phong đang đặt tay ở sau lưng, nhìn thấy cô gái mở cửa, bàn tay của hắn bỗng nhiên vươn ra, trên tay là mấy bông hoa đang nở rộ, trên cánh hoa màu đỏ còn dính bông tuyết, có vẻ tươi mát lại kiều diễm.

Hai mắt Nam Kiều hơi mở to, trong mắt mang theo kinh ngạc và vui mừng, cô kinh hô: “Đây là hoa sao? Sao thời tiết lạnh như vậy mà vẫn có hoa?” Không trách sao cô lại kinh ngạc như vậy, trận tuyết này đã gần một tuần, nhiệt độ lại càng thấp đến đáng sợ, thực vật sau căn biệt thự có sinh mệnh yếu ớt đã bị đông cứng gần hết, ngay cả mấy cây thường xanh cao lớn thoạt nhìn cũng có chút ảnh hưởng, không còn xanh biếc như trước kia, càng đừng nói đến một ít hoa kiều quý này.

Lục Phong cười nhét hoa vào tay cô gái, nói: “Đây là lúc tôi và Duyên vừa mới ra khỏi cửa phát hiện được, hẳn là hoa sau khi biến dị.” Để cô gái yên tâm hơn khi thưởng thức vẻ đẹp của hoa, hắn tiếp tục nói: “Kiều Kiều yên tâm, tôi và Duyên đã nghiên cứu qua, loài thực vật biến dị này không gây hại cho cơ thể con người.”

Nghĩ đến gốc dây leo biến dị bị bọn họ đánh xuống đất thê thảm đến dị thường, còn bị bọn họ uy hϊếp nở hoa, trên mặt hắn chỉ mỉm cười, còn âm thầm suy nghĩ có nên dẫn cây dây leo kia lên xe RV không. Dù sao ở trên xe RV cũng rất nhàm chán, tạo thêm chút vui vẻ cho cô gái cũng tốt.

“Cám ơn anh, Lục Phong.” Đa số con gái đều thích hoa, cô cũng không ngoại lệ, ở mạt thế không còn hoa cỏ nở rộ tươi đẹp, có thể tìm được bó hoa này cũng không phải dễ dàng. Cô dịu dàng nở nụ cười với Lục Phong.

Cô gái cứ như vậy đứng ở cửa, rõ ràng không làm gì nhưng xung quanh đều lộ ra một cỗ ánh sáng dịu nhẹ, hoa trong tay càng tôn lên sự kiều diễm của cô.

Hắn hơi thất thần nhìn một màn xinh đẹp trước mắt, trong lòng xuất hiện yêu thích vô tận và du͙© vọиɠ bảo hộ khó có thể tự kiềm chế, hắn rất muốn bảo vệ vẻ đẹp vô biên này, cũng rất muốn chiếm vẻ đẹp mỹ lệ này làm của riêng.

Hắn ẩn nhẫn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh, tiếp tục là một người phong lưu tùy ý cười nói: “Vừa mới nghe dự báo thời tiết, lượng tuyết rơi đang giảm dần, dựa theo tốc độ này, tuyết này hẳn còn ba ngày nữa sẽ hoàn toàn dừng lại.”

Nam Kiều vô cùng vui mừng khi nghe được tin tốt này, cuối cùng trận tuyết này cũng sắp dừng lại, bọn họ cũng có thể nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự này đi đến căn cứ người còn sống sốt ở thành phố B.

Nhìn dáng vẻ vui mừng phấn chấn của cô gái, ý cười trên mặt Lục Phong không tự chủ được mang theo dịu dàng.

Hắn nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang, trời đã sắp tối, mơ hồ chỉ có thể thấy được vài tia hoàng hôn còn treo ở chân trời. Trời đã muộn, hắn tiếp tục đứng trước phòng của cô cũng không tốt lắm.

Hắn dặn dò vài câu, dặn cô không được mở cửa cho người không quen biết vào ban đêm. Tuy rằng mọi cánh cửa đều có tinh thần lực của hắn, có thể cảm giác được có người tới phòng của cô mọi lúc mọi nơi, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất, chuyện liên quan đến sự an toàn của cô gái, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Nam Kiều nghiêm túc gật đầu, thật ra mấy ngày này ba người bọn họ đã nhắc nhở cô vô số lần, nhưng cô không hề biểu hiện sự mất kiên nhẫn nào, vì cô biết bọn họ đang bảo vệ cho sự an toàn của mình.