Chương 22

Quả nhiên cũng giống như Lục Phong nói, hai ba ngày sau ngày đó, tuyết đang dần giảm đi, đến ngày thứ tư, tuyết đã gần như ngừng hẳn, chỉ còn một ít bông tuyết lẻ tẻ rơi xuống.

Nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ gần như không còn tuyết rơi, cô gái vui vẻ quay lại nhìn lại ba chàng trai đang nhìn chằm chằm vào mình, vui vẻ nói: “Mọi người ơi, tuyết đã ngừng rồi.”

“Ừm, tuyết ngừng rồi. Qua ba ngày nữa chúng ta sẽ rời đi.”Đáy mắt sủng nịch của Tề Duyên nhìn nụ cười không chút che giấu trên mặt cô gái.

Tầng mây trên bầu trời thoạt nhìn không dày đặc như mấy ngày trước, mây mù đã vơi đi không ít, mơ hồ có thể thấy được mấy tia nắng từ trong tầng mây mỏng manh xuyên qua chiếu xuống mặt đất. Ba ngày cũng đủ để tuyết đọng tan hết.

“Kiều Kiều, tôi có một món quà muốn tặng cho cô.” Tính tình trầm mặc vào lúc trước của Nghiêm Xuyên Hạo hoàn toàn thay đổi, trong mặt ánh lên tia dịu dàng.

Hắn vươn tay lên, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, một gốc dây leo xanh biếc đang không ngừng tăng trưởng, phản chiếu trong ánh mắt của cô.

Cô gái nhìn dây leo trước mắt như có ý thức tự chủ, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó mới hậu tri hậu giác suy đoán gốc dây leo này hẳn là thực vật biến dị mà trong miệng Tề Duyên nói.

“Nào, Kiều Kiều, vươn tay ra.” Giọng nói Nghiêm Xuyên Hạo hiếm khi trở nên dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành.

Nam Kiều luôn giữ thái độ tin tưởng với ba chàng trai đã chăm sóc cô trong tận thế, cô không chút do dự vươn tay, mở lòng bàn tay trắng nõn ra.

Sau một khắc kia đã nhìn thấy dây leo trong tay Nghiêm Xuyên Hạo như dài ra, mọc chân nhảy vào trong lòng bàn tay của cô. Trong lòng bàn tay hơi lành lạnh khiến cho cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Nhìn ra cô thất thố kinh hoảng, Nghiêm Xuyên Hạo dịu dàng cam đoan: “Kiều Kiều, đừng sợ. Gốc dây leo biến dị này tuyệt đối sẽ không công kích cô.”

“Tôi dùng dị năng khống chế dây leo, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, nếu gặp phải nguy hiểm, nó còn có thể bảo vệ cô.” Hắn tiếp tục giải thích, ngoại trừ dị năng giả hệ băng, hắn còn có dị năng hệ thực vật, có thể khống chế hầu hết thực vật trong thời tận thế này.

Dây leo biến dị này là mấy ngày trước bọn họ phát hiện trong rừng gần biệt thự, có lực công kích rất mạnh. Vốn Lục Phong muốn dứt khoát dùng một mồi lửa đốt cháy, nhưng dây leo này dường như nhận thấy được sát ý của Lục Phong, nó cầu xin tha thứ, nở ra mấy đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp.

Vừa nở hoa cũng coi như trực tiếp cứu một mạng nhỏ của dây leo, Lục Phong hái hoa đưa cho cô gái. Mà ánh mắt Nghiêm Hạo Xuyên sâu kín nhìn chằm chằm dây leo có chút ngoan ngoãn trước mắt, đột nhiên nhớ tới mình chưa từng sử dụng qua dị năng hệ thực vật của mình.

Hắn thử dùng dị năng khống chế dây leo biến dị, trong dị năng hệ thực vật có một chức năng thuần phục thực vật, sau khi dây leo được thuần phục, trở nên ngoan ngoãn dị thường, lực công kích giảm xuống không ít.

Sau khi suy nghĩ nhiều lần, hắn vẫn quyết định tặng cây thuần hóa này cho cô gái.

Những ngày này, bất cứ đám người bọn họ đi đâu làm gì cũng sẽ để lại một trong ba người ở lại để bảo vệ cô. Cũng chỉ có như vậy mới làm cho bọn họ an tâm hơn đôi chút.

Sau tận thế, nguy hiểm đầy rẩy khắp mọi nơi. Mặc dù bọn họ tự tin có thể bảo vệ tốt cho cô gái bằng thực lực của mình, nhưng cũng phải thêm những cách thiết thực khác để bảo vệ cô.

Cô gái nghe được Nghiêm Xuyên Hạo giải thích, sự kinh ngạc nơi đáy mắt mới thoáng rút đi, sau đó có chút tò mò nhìn chằm chằm cây xanh trong lòng bàn tay.

Dây leo dường như cũng cảm giác được sự sợ hãi của cô gái đã rút đi, nó hơi lay động nhánh cây mềm mại của mình, giống như đang cúi đầu lấy lòng cô gái.

Một vệt màu xanh nhạt lắc qua lắc lại trong tay, có vẻ đặc biệt đáng yêu. Cô gái bị gợi lên hứng thú, vươn tay trắng nõn ra, ngón tay mảnh khảnh như ngọc, sờ lên mầm non xanh mơn mởn của dây leo. Dây leo rất có linh tính, bò dọc lên ngón tay của cô gái, quấn lại mấy vòng.

Nam Kiều có chút thích dây leo biến dị rất có linh tính trong lòng bàn tay. Cô ngẩng đầu vui mừng nói cảm ơn: “Cảm ơn, dây leo này thật đáng yêu nha, tôi thật sự rất thích.” Trong mắt là yêu thích mãnh liệt không hề che giấu.

Nhìn thấy cô gái thích, trên mặt Nghiêm Xuyên Hạo cũng hiếm thấy lộ ra một nụ cười mỉm, giống như dòng suối đóng băng tĩnh lặng phá băng lúc vào đầu xuân.

Tề Duyên và Lục Phong cũng mang theo ý cười nhìn một màn này, bọn họ thích nhìn thấy nụ cười trên mặt cô gái, cũng hy vọng trên mặt cô gái vĩnh viễn đều vui vẻ như vậy.

Bên này không khí ấm áp, một đám người cười nói vui vẻ. Mà bầu không khí của một đoàn người khác trong biệt thự lại có chút ngưng trọng.

Hơn mười người tụ tập trong phòng Khổng Vũ, bọn họ cũng đang bàn bạc về chuyện rời đi.

Khổng Quân nhìn bông tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc của anh trai nhà mình, môi hơi giật giật, rốt cuộc không người nào đứng ra lên tiếng nói chuyện đầu tiên cả.

Những người khác trong đội cũng không kiềm chế được nữa, một nam sinh diện mạo bình thường là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong phòng.