Chương 18

Trong phòng khách dưới lầu, mấy người đang dùng ánh mắt sền sệt si mê trắng trợn nhìn chằm chằm bóng lưng mỹ nhân tuyệt sắc, sau khi nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân biến mất ở cửa cầu thang, đều có chút mất mát dời ánh mắt.

Đột nhiên, đầu óc bọn họ tựa như bị một lực lượng không rõ kéo đi, trong đầu là một trận đau đớn, bọn họ thống khổ kêu rên một tiếng, tay ôm đầu, cuộn mình co quắp trên mặt đất.

Người bên cạnh không rõ tại sao mình lại bị như vậy, nhưng nhìn thấy đồng bạn của mình cũng có vẻ mặt đau khổ như mình, đều nhao nhao vây quanh.

Khổng Vũ âm trầm tiến lên kiểm tra tình huống của mấy người này, sau khi xem qua thì cau mày.

Hắn ta ngưng trọng đứng lên, cũng không tiếp tục để ý tới đồng bọn dưới chân còn đang kêu rên của mình.

“Anh, thế nào rồi.” Khổng Quân lo lắng tiến lên hỏi.

“Là tinh thần lực công kích.” Khổng Vũ thản nhiên nói một câu.

Tinh thần lực công kích? Đồng tử Khổng Quân co lại, nói cách khác, bên trong biệt thự có ít nhất một dị năng giả hệ tinh thần?

“Hẳn là một người trong ba người kia.” Khổng Vũ tiếp tục lên tiếng.

“Không có khả năng, đám Ngô Dũng không đắc tội bọn họ, hội trưởng bọn họ làm sao có thể tùy tiện công kích chứ?” Khổng Quân nói như chém đinh chặt sắt. Đối với Tề Duyên, Khổng Quân vẫn có vài phần hiểu biết, hắn không phải loại người vô duyên vô cớ công kích người khác.

“Là không đắc tội bọn họ, nhưng ngấp nghé người không nên ngấp nghé mới bị người ta giáo huấn một chút.” Khổng Vũ cười nói, hắn ta lại nhớ tới cô nữ sinh xinh đẹp như tiên nữ kia.

Khổng Quân hơi giật mình, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt si mê trong đáy mắt anh trai nhà mình khi nhắc tới cô gái kia, cô ta chậm rãi cúi đầu, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia tối tăm.

Sáng hôm sau, hôm qua ngủ quá nhiều nên cô gái thức dậy lúc 6 giờ sáng. Tề Duyên đặt hai cái điều hòa di động trong phòng cô, nhiệt độ được điều chỉnh lên cao, cho nên toàn bộ phòng ấm áp, không có một tia lạnh lẽo nào.

Cô mở chăn ra, đi chân trần nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vừa mới bắt đầu vào ngày hôm qua, buổi tối càng trở nên lớn hơn.

Bây giờ thế giới ở bên ngoài biến thành một màu trắng xóa, khắp nơi đều được bao bọc bởi màu trắng.

Nam Kiều có chút tò mò quan sát thế giới ngoài cửa sổ, cô lớn lên ở tỉnh S, rất ít có cơ hội nhìn thấy tuyết. Cho dù tỉnh S có tuyết rơi cũng chỉ có một lớp mỏng, sau khi mặt trời ló dạng liền tan đi, đến cả bông tuyết cũng không nhìn thấy chứ đừng nói đến khung cảnh tráng lệ như thế này.

Cửa sổ trong phòng của cô đối diện với sân sau của biệt thự. Hồ bơi trong miệng Lục Phong nói đã hoàn toàn bị đóng băng, cây xanh xanh trong đình viện bị tuyết dày bao trùm, mơ hồ có thể thấy được vài vệt màu xanh biếc, mỗi một nhánh cây trên cây đều bị bông tuyết nặng trịch đè xuống.

Cô nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong mắt có chút tán thưởng không chút nào che dấu, ngàn dặm đều bị đóng băng, vạn dặm tuyết phiêu đãng, một màn trước mắt này không hơn miêu tả là bao.

Cô lặng lẽ thưởng thức cảnh tuyết trong chốc lát, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt, cô mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi phòng.

Để bảo vệ tốt hơn cho cô gái, cả ba phòng của bọn họ đều chọn gần cạnh phòng của cô gái nhất. Đối diện phòng Nam Kiều là phòng của Tề Duyên, trái phải là phòng của Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo.

Mà lúc này Tề Duyên vừa mới rời giường, hắn đang mặc quần áo thì đột nhiên nghe thấy phòng đối diện có tiếng mở cửa phát ra, tay cầm áo khoác dừng lại, hắn nhanh chóng đi tới mở cửa, ánh mắt sắc bén lúc sáng sớm nhìn đến cửa phòng của cô gái.

Một đôi con ngươi trong suốt long lanh nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng mới nhu hòa xuống.

Thân thể căng thẳng của hắn thoáng thả lỏng, nhìn thấy trên mặt cô gái còn mang theo vài phần mơ màng. Hắn cười chào hỏi: “Kiều Kiều, chào buổi sáng, sao lại dậy sớm như vậy, không ngủ nhiều thêm một chút sao?”

Cô gái cũng phản ứng lại, trên mặt nhanh chóng lộ ra ý cười: “Tề Duyên, chào buổi sáng.” Cô có chút vui tươi lè lưỡi nói: “Hôm qua ngủ quá lâu, bây giờ làm thế nào cũng không ngủ được.” Nghĩ đến hôm qua Tề Duyên đã mệt mỏi nhưng hôm nay còn dậy sớm như vậy, cô đề nghị: “Nếu không anh ngủ thêm một chút đi.”

Tề Duyên sững sờ nhìn đầu lưỡi đỏ hồng như ẩn như hiện trong miệng cô gái, ánh mắt hiện lên một tia dục sắc nồng đậm, hơi thở nóng rực bị động tác lơ đãng của cô gái gợi lên.

Hắn bình tĩnh nhắm mắt lại, sau khi mở mắt đã khôi phục bình tĩnh, hắn cười khẽ: “Kiều Kiều muốn xuống lầu sao?”

“Ừm, tôi muốn xuống dưới xem một chút.” Nhớ tới Lục Phong vẫn luôn là người nấu cơm cho cô ăn, cô có chút chờ mong bổ sung: “Tôi có thể nấu bữa sáng cho các anh.” Tuy rằng tay nghề của cô không tốt như Lục Phong, nhưng nấu cháo chiên trứng gà cô đều biết. Bây giờ gần bảy giờ, làm xong bữa sáng bọn họ cũng sắp dậy.

Tề Duyên nghe cô gái nói, không cần suy nghĩ đáp lời: “Vậy tôi sẽ đi xuống với cô.” Trong biệt thự này không chỉ có đoàn người bọn họ, để cho cô một mình xuống dưới lầu sẽ làm hắn lo lắng.

Hai tay cầm áo khoác của hắn vung lên, động tác siêu đẹp trai nhanh chóng khoác áo khoác lên người.

Hai người nhanh chóng vào bếp. Bây giờ còn sớm, rất nhiều người còn chưa thức dậy, cho nên trong phòng bếp không có một bóng người.

Tề Duyên quả thật giống như một con mèo máy, trong không gian hình như thứ gì cũng có, cô muốn cái gì hắn cũng lấy ra được. Cô chiên một vài quả trứng và nấu một nồi cháo bí ngô lớn. Không gian Tề Duyên còn có bánh bao đông lạnh, nghĩ đến lượng thức ăn của các chàng trai khá lớn, cô lại hấp thêm mười cái bánh bao.