Chương 17

“Kiều Kiều, cô có thích trượt băng không? Tôi vừa thấy một hồ bơi ở sân sau của khu biệt thự, tất cả đều đóng băng. Nếu cô thích, tôi có thể đưa cô đi trượt băng.” Lục Phong mặt mày hớn hở nói, hắn thích thể thao. Trước tận thế, những môn thể thao như trượt băng leo núi nhảy dù đều chơi qua không ít.

Nhưng vừa dứt lời, hắn lập tức nhận được hai ánh mắt lạnh như băng đến từ Tề Duyên và Nghiêm Xuyên Hạo.

Ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Xuyên Hạo nhìn chằm chằm Lục Phong, trong mắt tràn ngập không đồng ý. Thân thể cô gái yếu ớt, ngày thường bọn họ còn lo lắng cô có thể bị gió lạnh thổi đến bệnh, bây giờ Lục Phong lại còn muốn dẫn cô đi trượt băng, quả thật là hồ nháo.

“Muốn trượt thì tự mình đi đi, đừng mang theo Kiều Kiều.” Tề Duyên cũng không đồng ý, cũng không chỉ vì thân thể cô yếu ớt. Mặc dù căn cứ theo đài phát thanh nhắc nhở, bởi vì thời tiết rét lạnh, zombie cũng bắt đầu ngừng di chuyển, nhưng mạt thế không chỉ có zombie, còn có các loại động vật biến dị, ai cũng không biết đột nhiên có động vật biến dị hay thực vật biến dị xuất hiện quanh đây không, nguy cơ mạt thế bốn phía, hắn vẫn càng muốn cô gái ở nơi có sự bảo đảm an toàn như phòng ốc hơn.

Nam Kiều chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát, cô không có hứng thú với trượt băng nhiều, cho nên thấy đề nghị của Lục Phong bị Tề Duyên bác bỏ, trong lòng cũng không cảm thấy thất vọng lắm.

Nhìn thấy bọn họ lúc thảo luận còn không quên gắp thức ăn cho cô, còn trong bát của mình căn bản không có thức ăn, cô cũng cầm lấy đũa, yên lặng thêm thức ăn vào bát cho bọn họ.

Bữa tối nhanh chóng ăn xong. Hôm nay Nam Kiều ngủ nhiều, nên hôm nay vẫn không phụ giúp gì được cho bọn họ, thấy mọi người đã ăn xong, cô tự giác đứng lên chuẩn bị thu dọn bát đũa.

“Kiều Kiều, đừng dọn dẹp nữa, hôm nay thời tiết lạnh, lát nữa lạnh đến tay thì làm sao bây giờ.” Lục Phong đứng dậy vội vàng nói. Tính cách Nam Kiều mềm mại dịu dàng, vì luôn không giúp gì được và luôn được bọn họ chăm sóc nên cảm thấy áy náy, ngày thường luôn chủ động làm chút chuyện trong khả năng của mình, bình thường bọn họ vì quan tâm đến tâm trạng của cô gái nên cũng tùy ý cô, nhưng giờ nhiệt độ quá thấp, bọn họ thực sự rất lo lắng.

“Không sao, hôm nay tôi không giúp được gì, mọi việc đều là các người làm cả.” Cô ngượng ngùng nói.

Lục Phong còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tề Duyên ngăn lại. Nhìn thấy cô gái đã thu dọn bát đũa trên bàn, hỏi vị trí phòng bếp với Nghiêm Xuyên Hạo, bưng chén đĩa vào trong phòng bếp.

Lục Phong hất tay Tề Duyên ra, hổn hển thấp giọng nói: “Vì sao cậu lại ngăn cản tôi, hôm nay nhiệt độ thấp như vậy, chờ Kiều Kiều rửa sạch đống bát đũa kia, tay chắc chắn đều đông cứng hết rồi.”

"Tính cách Kiều Kiều mẫn cảm, cậu cũng không phải không biết, nếu để cô ấy không làm việc gì, trong lòng cô ấy sẽ lo lắng bất an.” Mắt thấy cô gái vào phòng bếp, Tề Duyên mới buông tay Lục Phong ra, cầm lấy khăn trên bàn ăn chậm rãi lau miệng.

Lau miệng xong, lại có chút tao nhã nhấc chân đạp Lục Phong một cước: “Được rồi, cậu cũng đi vào đi!”

Lục Phong bị đạp đến có chút bối rối, hắn đi vào giúp rửa chén sao? Vậy vừa rồi vì sao Tề Duyên còn ngăn cản hắn? Theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Xuyên Hạo. Nghiêm Xuyên Hạo mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đi vào đun nước nóng cho Kiều Kiều.”

Lục Phong bừng tỉnh, nhìn thấy Nam Kiều lại từ phòng bếp đi ra, đang định mang một ít bát đũa cuối cùng vào phòng bếp, hắn đi tới bên cạnh cô ôm lấy bát đũa còn lại, nói với cô: “Để tôi cầm đi. Kiều Kiều, trời quá lạnh nên tôi đun cho cô ít nước nóng để rửa chén nhé.”

Nam Kiều nghe hắn nói cũng có chút chần chừ, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ còn nhiều hơn cả cô quan tâm chính bản thân mình.

Đợi đến khi Nam Kiều rửa chén xong đi ra đã gần chín giờ tối. Trên người toàn mùi lẩu khiến cô có chút khó chịu nhíu chặt chân mày.

Thấy Nam Kiều đi ra khỏi bếp, ba nam sinh đang chờ cô lập tức đứng lên, bọn họ bước nhanh đến gần cô gái, cười nói: “Dọn dẹp xong thì lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi đi.”

“Kiều Kiều, trên lầu đã có nước nóng sẵn rồi, đi lên tắm xong rồi đi ngủ.” Lục Phong săn sóc nói. Cô gái yêu khiết, trên người dính đầy mùi lẩu chắc chắn rất khó chịu.

Nam Kiều gật đầu, trên mặt tràn đầy ý cười. Nhiều người tụm năm tụm ba ngồi rải rác tám chuyện trong phòng khách nhưng vẫn lặng lẽ dùng ánh mắt nhìn trộm cô gái, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, ánh mắt đều dại ra, càng thêm nhìn chăm chú vào cô gái có nụ cười bắt mắt kia.

Cô gái mỉm cười không hề biết xung quanh đang có người nhìn trộm, nhưng ba nam sinh chắc chắn sẽ nhìn thấy được. Mặt bọn họ lập tức trầm xuống, cô gái giống như hoa U Đàm nở trong đêm tối u ám, cho dù không làm gì cũng có thể hấp dẫn được rất nhiều lực chú ý của mãnh thú.

Nhưng bây giờ bên cạnh hoa U Đàm vây quanh ba con sói đói, muốn tới gần hoa U Đàm, ngửi thấy mùi hoa thấm vào ruột gan kia, trước tiên phải đánh bại thủ hộ giả của hoa U Đàm mới được.

Tránh làm cô gái sợ hãi, khuôn mặt bình tĩnh của ba người nhanh chóng trở lại bình thường. Bọn họ chăm sóc đưa cô gái chậm rãi lên lầu, khi cô gái bước đến bậc thang cuối cùng, ánh mắt của Lục Phong trở nên mạnh mẽ, hơi xoay người nhìn xuống dưới lầu một cái, lại không chút lưu tình quay trở về.

Nghiêm Xuyên Hạo và Tề Duyên nhận ra hắn đang dùng lực tinh thần, hơi nhướng mày nhưng cũng không ngăn cản. Dù sao dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn trộm bảo bối của bọn họ, làm sao có thể không bị giáo huấn chứ?