Chương 23: Hy vọng hắn không làm điều gì kích động

Lê Tân không muốn nói quá nhiều vì sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của em gái, cho nên đến đây cô bèn dừng lại, sau đó thả lỏng cơ mặt:

“Tóm lại, bây giờ em không cần suy nghĩ gì cả, đêm nay cố gắng biểu diễn thật tốt, chị đợi rất lâu rồi.”

Cô vừa chỉnh lại phần tóc mai hơi rối cho Lê Dư vừa cười dịu dàng.

Lê Dư lúng túng gật đầu.

Lê Tân lại dặn dò thêm vài câu, thấy thời gian sắp tới, cô liền vẫy tay tạm biệt Lê Dư và trở về chỗ ngồi ở hội trường.

Thiệu Trạch Dương vẫn ngồi chờ cô, hắn đã mất hết kiên nhẫn với người phụ nữ không quen biết ngồi bên cạnh.

“Tân Tân!”

Hắn khẽ gọi một tiếng rồi đứng dậy nhường ghế của mình cho cô.

“Em ngồi ở đây đi, tầm nhìn rất tốt.”

Lê Tân không nghi ngờ gì cả, cô nói một tiếng cảm ơn rồi xách túi ngồi xuống ghế.

Kết quả sau khi ngồi xuống, cô vừa quay đầu đã phát hiện ra một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ đang nhìn chằm chằm vào mình, không, phải dùng từ lườm nguýt mới chính xác.

Lê Tân không hiểu:

“Cô có việc gì sao?”

Người phụ nữ không che giấu ánh mắt, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Lê Tân vô cùng bối rối, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Ngược lại Thiệu Trạch Dương thấp giọng nói một câu:

“Mặc kệ cô ta đi.”

Lê Tân liếc nhìn người phụ nữ, lại dời tầm mắt về phía Thiệu Trạch Dương, như nhận ra điều gì đó, cô che miệng cười:

“Nợ đào hoa sao?”

Thiệu Trạch Dương liên tục phủ nhận:

"Anh không quen cô ta."

Nụ cười của Lê Tân càng sâu hơn:

“Vậy anh nên tìm chị dâu cho em và Tiểu Dư đi, chúng em vẫn đang đợi được uống rượu mừng đấy.”

Cô không nghĩ rằng một lần từ chối là có thể chặt đứt tâm tư của Thiệu Trạch Dương, nhưng vẫn phải thể hiện rõ thái độ của mình để cho hắn đừng lún quá sâu.

Thiệu Trạch Dương ngẩn người, có vẻ hắn đã bị đả kích:

“Tân Tân, em biết rõ...”

Lê Tân nhanh chóng ngắt lời hắn, cô chỉ lên sân khấu rồi nói:

“Buổi biểu diễn bắt đầu rồi, anh để ý chút đi, nếu không Tiểu Dư sẽ tìm anh tính sổ đó.”

Thiệu Trạch Dương muốn nói tiếp nhưng Lê Tân đã dứt khoát quay đầu không nói chuyện nữa.

Hằn im lặng nắm chặt tay cầm của ghế ngồi.

Các học sinh biểu diễn vô cùng xuất sắc, có điều Thiệu Trạch Dương không có tâm trí để thưởng thức, nỗi chua xót xen lẫn sự tức giận mơ hồ ở trong lòng như thiêu đốt hắn, Thiệu Trạch Dương phải hít thật sâu mới có thể bình tĩnh điều chỉnh cảm xúc của bản thân.

Buổi buổi diễn đã trôi qua hơn nửa thời gian, sau khi xem xong tiết mục của Lê Dư, cuối cùng Thiệu Trạch Dương cũng không kìm nén được nữa, cho nên bèn lấy lý do đi vệ sinh rồi vội vã rời khỏi.

Lê Tân nhìn theo bóng dáng hắn, môi cô hơi mím lại.

Hy vọng hắn không làm điều gì kích động.