Chương 21: Thật là một sự trùng hợp chết tiệt

Cậu trai rút tay và đút vào túi áo khoác, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên:

"Chị từng gặp tôi rồi à? Sao lại sợ hãi như vậy?"

Gương mặt cậu ta quá mức hoàn mỹ, ngũ quan như được mài giũa cẩn thận theo tỷ lệ vàng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt này đã chiếm một vị trí trong lòng cô.

"Xin lỗi, tôi không để ý đường."

Lê Tân bình tĩnh lại, hít sâu một hơi và thành thật xin lỗi.

"Làm ơn để tôi đi, tôi còn có việc."

Cô không dám nhìn vào đôi mắt của cậu thiếu niên, đôi mắt đó chẳng khác gì yêu tinh, khiến người khác không kìm được sự mê đắm.

Chàng trai nhướng mày, không có ý định nhường đường.

Cậu ta tiến lên một bước, hơi cúi người xuống, dán mặt mình vào gương mặt đang cúi gằm của cô:

"Chị gái, chị đυ.ng phải tôi, có phải nên bồi thường không, dù sao cũng không đáng là bao?"

Trong lúc cậu thiếu niên nói, miệng cậu ta tỏa ra mùi đào thơm ngát, hai má ẩn hiện hai lúm đồng tiền xinh đẹp, cộng với đôi môi đỏ thắm và hàm răng trắng tinh, người đối diện khó lòng sinh ra ác cảm với cậu ta.

Lê Tân bị bất ngờ, đối diện với khuôn mặt kia, cô bất giác lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với đối phương.

"Cậu muốn bao nhiêu tiền?"

Cô giả vờ bình tĩnh và mở túi xách.

Cậu trai nghiêng đầu như vừa nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, nụ cười trên khóe môi cậu ta càng lúc càng sâu:

"Chị có muốn mua tôi không?"

Trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hơn nữa giọng điệu mơ hồ không rõ ràng đó khiến Lê Tân hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu ta.

Cô lập tức nhướng mày, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào người đối diện:

“Cậu..."

Cô ngẩng đầu lên, cậu ta lại vô tình tiến đến gần, khoảng cách giữa hai người lúc này chưa đến vài phân.

Hơi thở đan xen.

Chóp mũi cậu ta cọ vào mũi cô, Lê Tân cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hàng mi dày và cong của cậu ta như đang cào vào trái tim cô:

"Chị ơi, tôi đắt lắm đó."

Tầm mắt cậu ta dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, rõ ràng cậu ta chưa làm gì, nhưng Lê Tân lại cảm thấy như có người đang vuốt ve và hôn mình.

Cô vô thức che miệng.

"Chị ơi!"

Giữa bầu không khí bế tắc cực độ, tiếng gọi của Lê Dư đã kéo Lê Tân ra khỏi tình huống khó xử này.

Cô lập tức đáp lại rồi đẩy vai cậu ta ra, sau đó cúi đầu chạy về phía Lê Dư.

Cậu thiếu niên không ngăn cản mà vẫn đứng thẳng người, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

"Chị ơi, chị làm gì vậy?"

Lê Dư tò mò liếc về hướng Lê Tân vừa đi tới, khi nhìn rõ mặt thiếu niên kia, vẻ mặt cô ấy liền thay đổi:

"Tại sao cậu ấy lại ở đây?!"

Lê Tân sững sờ:

“Em biết cậu ta sao?"

Lê Dư nhanh chóng kéo Lê Tân lại và nói nhỏ vào tai cô:

"Cậu ấy chính là người đẹp trai mà em đã nói với chị lúc trước đó, đúng rồi, em từng cho chị xem ảnh chụp mà!"

Sau khi Lê Tân nghe xong, không biết vì sao một cảm giác thất bại dâng lên trong lòng cô.

Thật là một sự trùng hợp chết tiệt.