Chương 20: Đôi mắt này… cô vẫn nhớ rất rõ

Cô đứng ở cửa nhìn vào, không ngờ Lê Dư lập tức trông thấy, cô ấy không để ý tới chiếc váy trên người mà vội vàng chạy tới, vẻ vặt cực kỳ hào hứng:

"Chị, anh Trạch Dương!"

Khuôn mặt Lê Dư đã được trang điểm, ở cuối mắt còn điểm một vài viên đá nhỏ, trông cô ấy tươi sáng và đáng yêu như tinh linh trong rừng.

Lê Tân vội đỡ cánh tay của em gái:

"Cẩn thận một chút, em không sợ ngã sao?"

Lê Dư cười hì hì:

"Em rất vui vì anh chị đã tới, à đúng rồi, trên thư mời có ghi số ghế, hai người ngồi đúng ghế là được."

Thiệu Trạch Dương ừ một tiếng, sau đó nhìn Lê Dư, cười nói:

"Tiểu Dư, đêm nay anh sẽ vui vẻ thưởng thức tiết mục của em."

Lê Dư có chút xấu hổ:

"Em chỉ vào để đẹp đội hình thôi, anh đừng hy vọng quá nhiều."

Thấy hai người tán gẫu qua lại, Lê Tân hắng giọng nhẹ rồi nói:

"Chị đi vệ sinh đây."

Lê Dư đang thảo luận về tiết mục tối nay với Triệu Thạch Dương, nghe Lê Tân nói, cô ấy liền hỏi:

"Chị ơi, chị có muốn em đi cùng không?"

Lê Tân vội vàng xua tay, tự mình bước ra khỏi cửa.

Nhà vệ sinh cách hội trường không xa, sau khi giải quyết nhu cầu xong, Lê Tân có thể trực tiếp đi qua hành lang nối liền để quay lại.

Vừa đi cô vừa lấy khăn giấy lau những giọt nước trên tay, bởi vì cúi đầu nên cô không để ý đến phía trước.

Bất chợt cô đυ.ng phải ai đó.

Nói một cách chính xác là cô đã lao vào vòng tay của cậu ta.

Người này mặc một chiếc áo khoác bò thô ráp, cả người cậu ta thoang thoảng mùi bạc hà chanh, cúc áo bằng kim loại sượt qua mặt Lê Tân khiến má cô đau đớn.

Vụ va chạm này làm cho Lê Tân bị giam trong một vòng tay.

Lê Tân chưa kịp rời khỏi vòng tay của cậu ta, mà người này tính khí cũng thật dễ chịu, cậu ta không đẩy cô ra, ngược lại còn buông lời trêu chọc:

"Chị gái, chị muốn ôm tôi sao?"

Cậu ta vừa nói vừa đưa tay vuốt ve chiếc cằm mềm mại của Lê Tân rồi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.

"Chị xinh đẹp thế này, tôi cầu cũng không được."

Giọng nói của cậu thiếu niên rất trong trẻo và rõ ràng, nhưng vóc dáng lại mang đến cảm giác áp bức.

Lê Tân ngẩng đầu lên, bị đèn ở hành lang làm đau mắt, cô không thể không nheo mắt lại, dưới ánh sáng mờ mờ, cô chạm mắt với cậu ta.

"...!"

Lê Tân vội đẩy đối phương ra, đầu óc vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đôi mắt này… đôi mắt này… cô vẫn nhớ rất rõ.