Lúc Tô Ngang Nhiên đến trước lều tình cờ nhìn thấy Ôn Lăng ngoan ngoãn ngồi xổm trước đống lửa, dùng thìa khuấy đều canh trong nồi, không biết là đang nấu canh gì. Tô Ngang Nhiên đi đến đã ngửi thấy mùi thơm, hắn cợt nhả lại gần, cười đùa: "Đây là canh gì vậy?"
Ôn Lăng không ngẩng mặt lên nhìn cậu, cô vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thứ trong nồi: “Là canh nấm.”
Lúc Ôn Lăng quấy, Tô Ngang Nhiên nhìn thấy nguyên liệu trong nồi có nấm hương, giăm bông, hành lá và rau, Tô Ngang Nhiên nhìn thấy thứ gì đó, có chút kinh ngạc: "Đó là cái gì? Thịt?" Ở nơi hoang dã này cư nhiên vẫn còn thịt sao?
Ôn Lăng nhẹ giọng giải thích: “Là Lam Âm mang từ nhà đem thịt gà và thịt lợn xắt lát đến.”
Hạ Lam Âm?
Tô Ngang Nhiên nhướng mày, vô thức quay đầu liếc nhìn căn lều màu xanh đậm phía sau, rèm che không chặt, hắn xuyên qua khe hở nhìn thấy mặt sau lều, Hạ Lam Âm ngồi khoanh chân, không biết là suy nghĩ cái gì. Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Thân ảnh trông có vẻ cô đơn và lạc lõng, Tô Ngang Nhiên mím môi đưa dược liệu cho Ôn Lăng: “Này.”
Ôn Linh khó hiểu: “Đây là cây gì?”
Tô Ngang Nhiên: "Không phải rau củ, là dược liệu Hạ Lam Âm hái được. Không phải Lâm Tiểu Như bị rắn cắn sao? Là đưa cho cô ấy."
Vẻ mặt Ôn Lăng nhất thời vi diệu: “Hạ Lam Âm?” Cô vô thức liếc nhìn Tô Ngang Nhiên thêm hai lần, muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại không nói gì nữa. Nghĩ tới tầm quan trọng của dược liệu, cô lập tức lấy dược liệu đi đến lều trại của Lâm Tiểu Như ở bên kia.
"Này, cậu." Tô Ngang Nhiên tự nhiên không bỏ qua vẻ mặt thay đổi của Ôn Lăng, nếu cậu đoán không lầm, cô gái này đang ghen. Sau khi Tô Ngang Nhiên nhận ra điều này, tâm trạng của hắn lập tức phấn chấn, vui vẻ.
Nhìn nồi canh, mùi càng ngày càng thơm, Tô Ngang Nhiên nhìn bốn phía xác nhận không có người, múc một chút đưa lên miệng.
"Cậu lại lén uống trộm? Tôi đồng ý sao?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, khiến Tô Ngang Nhiên sợ gần chết, hắn khom vai quay đầu lại, là Hạ Lam Âm, cô đang vô cảm nhìn hắn.
Bản chất vô lại của Tô Ngang Nhiên lộ rõ, hắn quơ quơ cái thìa: “Canh cũng không phải cậu nấu, nên cũng không cần cậu đồng ý.”
Hạ Lam Âm nghe xong những lời này giống như nghẹn một chút, cô không tự tin lắm, nhưng sau đó cô lại càng cường ngạnh hơn: "Không được chính là không được!"
"Này, cậu không không cảm thấy mình rất vô lý sao? Hạ Lam Âm."
"Đi sang một bên."
"Không đi."
"Cậu!" Hạ Lam Âm trên cao nhìn xuống trừng mắt với Tô Ngang Nhiên đang ngồi khoanh chân, Tô Ngang Nhiên trong lòng cảm thấy đắc ý vì Hạ Lam Âm không thể làm gì hắn, Hạ Lam Âm đột nhiên ngồi xổm xuống, chộp lấy cái thìa: "Tránh ra!"
"Tôi không tránh. Cậu có thể làm gì tôi?"
"Đồ vô lại!"
"Này, này, ai trong chúng ta là kẻ vô lại?"
Lúc Ôn Lăng quay lại, cô nhìn thấy Hạ Lam Âm và Tô Ngang Nhiên đang cãi nhau, họ cùng nhau ngồi trước nồi, Lam Âm ngồi xa hắn một chút, hắn liền lại gần cô một chút, bọn họ có vẻ rất vui vẻ.
Ôn Lăng co chân lại, do dự hai giây, sau đó lặng lẽ quay về lều của Lâm Tiểu Như.