Quyển 2 - Chương 4: Nam Chủ là giáo bá bất lương



Hạ Lam Âm nhìn thấy Tô Ngang Nhiên muốn đoạt thìa, vội vàng cắn một bên thìa, làm bộ như tôi liếʍ xong cậu không thể lấy được nữa, Tô Ngang Nhiên duỗi cánh tay dài đột nhiên dừng lại, hắn tựa hồ cũng không nghĩ rằng Hạ Lam Âm sẽ làm như vậy, bầu không khí trở nên xấu hổ trong giây lát.

Vừa nãy... cậu dùng cái thìa này, hơn nữa cái thìa cũng không được cho vào nồi. Cho nên...

Hạ Lam Âm còn chưa để ý tới, cô nhe răng nhếch miệng nhìn hắn, kiêu ngạo nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tô Ngang Nhiên do dự một giây: "...Không có gì."

Tốt nhất đừng nói cho cô ấy biết về nụ hôn gián tiếp, a... mẹ nó xấu hổ quá... Tô Ngang Nhiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, liếc nhìn đôi môi hồng nhuận mềm mại của Hạ Lam Âm, cô có chút tức giận, nên môi hơi chu lại.

Tô Ngang Nhiên hậm hực trở về nhóm của mình, ngay cả Ôn Lăng cũng bị hắn quên lãng.

Đêm đó, Tô Ngang Nhiên mơ thấy Hạ Lam Âm, trong giấc mơ, bờ vai nóng bỏng của Hạ Lam Âm lộ ra một nửa, bộ ngực tròn trịa khiến cậu phải nuốt nước miếng, cô chu môi, thay đổi từ bộ dáng ương ngạnh trước đây thành kiều mị động lòng người.

Trong giấc mơ, hai người triền miên với nhau, nhưng khi tỉnh dậy Tô Ngang Nhiên như nhìn thấy ma, ngồi ngây ngốc trong lều và nghi ngờ về nhân sinh.

Cùng lúc đó, trong lều riêng của Hạ Lam Âm, cô ngồi trên một chiếc đệm mềm mại, chậm rãi thả chiếc váy dây trượt xuống vai, sức quyến rũ trên lông mày dần nhạt đi, cô cong môi cười khúc khích.

Lúc này trong lòng Tô Ngang Nhiên tràn đầy Ôn Lăng, cô đành phải dùng tới thủ đoạn để thu hút sự chú ý của Tô Ngang Nhiên. Nhưng đó chỉ là mộng xuân, Tô Ngang Nhiên khó có thể có hứng thú với cô.

Nhưng sau khi chuyện này trôi qua, Tô Ngang Nhiên không thể không để ý tới Hạ Lam Âm.

Suy cho cùng, khi thích một người bằng cả trái tim, là rất mù quáng, nếu muốn có được một Tô Ngang Nhiên mù quáng như vậy thì chiêu trò mà Hạ Lam Âm dùng trước kia căn bản không có tác dụng.

Ngay cả sự cố ý trước đây của Hạ Lam Âm cũng bị coi là phô trương, kiêu ngạo và làm ra vẻ trong mắt một số người.

Sáng sớm hôm sau, sau khi tất cả học sinh đã rửa mặt xong chuẩn bị làm bữa sáng, Hạ Lam Âm trầm mặc chủ động: “Tôi đi tìm củi đốt.” Mấy nữ sinh nghe được lời nói của cô đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô. Một nữ sinh cuối cùng giật giật khóe miệng: "Đi cẩn thận."

“Ừ, cảm ơn.” Hạ Lam Âm lễ phép đáp lại.

Đi đến nơi tìm thảo dược lần trước cô nhìn thấy ở đó có rất nhiều củi khô, vừa đến nơi đã gặp Tô Ngang Nhiên đang tựa lưng vào gốc cây, tựa hồ đang buồn ngủ. Cô định mở miệng nhưng lại thôi, cái gì cũng không nói, có vẻ có chút thờ ơ.

Tô Ngang Nhiên tự nhiên cũng nhìn thấy cô, cô muốn chào hỏi sao?

Tô Ngang Nhiên tính tình sôi nổi, nói nhiều, nhưng vì đêm qua mơ thấy hình ảnh khó tả nên cậu cũng có chút xấu hổ. Nhưng suy cho cùng cậu vẫn là một thiếu niên mười tám tuổi, cũng đang trong giai đoạn tò mò và hứng thú với tìиɧ ɖu͙©, giấc mơ đêm qua không phải là một giấc mơ khiêu da^ʍ bình thường.

Cậu vô thức liếc nhìn Hạ Lam Âm, đây là hành động thuần túy trong tiềm thức.

Hôm nay Hạ Lam Âm mặc một chiếc áo len bó sát người, tay áo xắn lên, lộ ra làn da trắng nõn không thể tưởng tượng nổi, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, rơi đều đặn trên người cô, phủ lên làn da lộ ra một lớp vàng nhạt, trước ngực phồng lên không thể khinh thường, vòng eo thon thả, dáng người rất thanh tú, lông mi rũ xuống, thỉnh thoảng run rẩy.

Yết hầu của Tô Ngang Nhiên hoạt động một chút, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nhưng sau khi định thần lại, hắn đột nhiên có chút tức giận, lập tức quay người không nhìn Hạ Lam Âm nữa, nhưng hắn cũng... hoàn toàn tỉnh táo, ham muốn lúc nãy nheo mắt một lúc đã tan vỡ.

Hạ Lam Âm biết tất cả những điều này, sau khi nhặt củi lên, cô do dự một lát, đứng tại chỗ, điều này khiến Tô Ngang Nhiên chú ý, cậu quay đầu nhìn cô.

Hạ Lam Âm không nhìn vào mắt cậu, nhịn hồi lâu, cô cảm thấy có chút bất an, mở miệng lắp bắp: "Cái đó, cái đó... hôm qua, chiều hôm qua, tôi không phải cố ý. Tôi chỉ đùa thôi, nếu cậu muốn ăn canh, hôm nay tôi sẽ nấu một nồi để mời cậu uống."

Tô Ngang Nhiên nghe được lời này, sửng sốt một chút, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười, Hạ Lam Âm cho rằng hắn đang tức giận sao?

Nhưng đúng vậy, cô ấy dường như chưa bao giờ có nhiều bạn bè, nên cô ấy cần cẩn thận và lấy lòng với những người xung quanh, nhưng vì tính cách nóng nảy và không thể hiện ra ngoài nên cô ấy để lại ấn tượng xấu cho người khác.

"Nhà cậu giàu như vậy, cậu không cần lấy lòng người khác." Ý của Tô Ngang Nhiên là, Hạ Lam Âm gia đình khá giả, cô phải thể hiện ra hào phóng, tao nhã và phóng khoáng, ăn nói tự tin. Nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt Hạ Lam Âm sau khi cậu nói xong, cậu cảm thấy mình đã nói sai, vì thế cậu vội vàng nói: "Không phải, ý tôi là cậu..."

(>.<)