Quyển 2 - Chương 2: Nam Chủ là giáo bá bất lương

"Bạn cùng lớp Hạ Lam Âm, cậu có thể giúp tôi cắt nấm bên đó được không?" Người lên tiếng là Ôn Lăng. Cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng, nghe rất mềm mại và nhuyễn manh, có vẻ hơi sợ bị từ chối. Bởi vì, Hạ Lam Âm vẫn luôn kiêu ngạo, không chơi cùng nữ sinh khác.

Đây chính là Hạ Lam Âm mà mọi người ấn tượng.

Hạ Lam Âm thoáng liếc nhìn cây nấm, mang theo vài phần buồn ngủ, cô nói "Ồ", ngồi xổm xuống, lấy con dao gọt hoa quả từ tay Ôn Lăng và bắt đầu cắt những cây nấm nhỏ.

Nữ sinh vừa nói chuyện với Ôn Lăng mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Lam Âm chủ động giúp đỡ, cô không khỏi nhìn Hạ Lam Âm thêm vài lần. Hạ Lam Âm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy cô gái này đang nhìn mình chằm chằm, hai má nóng bừng, có chút khó chịu, lập tức trừng mắt nhìn cô, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc:"Cậu nhìn tôi làm gì?”

Vẫn là tính cách này, nữ sinh bĩu môi nói: "Không có gì." Nhìn có thể mất một miếng thịt sao?

Ôn Lăng nhìn Hạ Lam Âm mấy cái, cô phát hiện lỗ tai Hạ Lam Âm hình như đỏ bừng, cô ấy... xấu hổ sao?

Hạ Lam Âm không thích Ôn Lăng vì cô coi thường kiểu con gái vùi đầu vào học tập, cô luôn cảm thấy việc đó thật lãng phí thời gian, trong thế giới quan của cô, cô nên sống hạnh phúc mỗi ngày, chỉ có cuộc sống hạnh phúc mới là chính mình. Nhưng người ta thường nói, người giàu không hiểu nỗi lo lắng của người nghèo, người bình thường muốn sống tốt thì phải học tập chăm chỉ, thì mới mở ra tương lai tốt đẹp.

Gia đình Hạ Lam Âm không phải là những người giàu có bình thường, ngay cả trước khi cô vào cấp ba, gia đình đã mở đường cho cô bước đi, cô có thể yên tâm trải qua quãng đời còn lại mà không phải lo lắng bất cứ thứ gì.

Trong mắt một số người, đây có thể là một hình thức khoe khoang.

Nhưng trên thực tế, Hạ Lam Âm là nghiêm túc, cô cũng không hề khoe khoang.

Nhưng không thể phủ nhận, cô ấy quả thực có một loại ngây thơ khiến người khác ghét bỏ, cô có sự thiếu hiểu biết với những người có gia cảnh không tốt bằng mình, suy cho cùng chỉ là cô ấy chưa từng tiếp xúc với họ mà thôi.

Ba người đang lặng lẽ làm việc riêng của mình, cũng không có người lên tiếng, lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng kêu của một nữ sinh, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Hạ Lam Âm cũng tò mò đi theo mọi người đến đó. có chút bối rối: Có chuyện gì thế?

Khi bước vào, cô mới nhận ra đó là một nữ sinh bị rắn cắn, bị rắn cắn không phải là chuyện hiếm ở vùng núi rừng, cô gái được bạn trai ôm vào lòng khóc lóc thảm thiết, rưng rưng nước mắt. Xung quanh có rất nhiều nữ sinh, ai cũng lo lắng không biết con rắn đó có độc hay không, cô giáo liền đi gọi xe cấp cứu.

Hạ Lam Âm đi qua xem, tức giận nói: "Mọi người tụ tập ở đây thì có ích lợi gì? Cậu ấy có thể tốt lên sao?!"

Chúng ta không phải nên nhanh chóng tìm cách giảm đau hoặc loại bỏ độc ngay bây giờ sao?

Hạ Lam Âm muốn trợn mắt mắng bọn họ, nhưng lại nhịn, trước đó cô đã từng nói chuyện với bác sĩ khám bệnh gia đình cô, biết rằng khi bị rắn cắn, thì cần phải tìm cây thảo dược để loại bỏ chất độc ngay lập tức. Ở nơi hoang dã có thảo dược là một chuyện rất bình thường, Hạ Lam Âm không nói một lời đi tìm loại cây thuốc giải độc.

Hạ Lam Âm vừa rời đi, các nữ sinh lại hoạt động trở lại, trong đó có một người vẻ mặt khinh thường: “Tôi đi cùng cậu ta là để cậu ta bớt lo lắng, ai ngờ cậu ta lại lạnh lùng như vậy? "

"Đừng nói nữa, bọn họ có mắt trên đỉnh đầu. Cậu ta còn không thèm nhìn và coi thường chúng ta chứ đừng nói đến quan tâm đến chúng ta."

"Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cao ngạo của cậu ta là đủ hiểu rồi..."

May mắn là các nam sinh không ở đây, nên các các nữ sinh có thể thoải mái nói chuyện và cùng nhau công kích một nữ sinh mà bọn họ đều ghét.

"Này, cậu có nhớ lần cuối cùng cậu thu bài tập về nhà không, cậu ta..."

Mọi người nhanh chóng bàn tán với nhau, trọng tâm ban đầu là cô gái bị rắn cắn lập tức chuyển sang cách phàn nàn về Hạ Lam Âm.

Hạ Lam Âm cẩn thận cúi xuống, chọc vào đám cỏ để tìm thảo dược, từng chút một tiến về phía trước.

Tô Ngang Nhiên được phái đi tìm củi khô, nhưng tính tình hắn không ai có thể ra lệnh, lúc này hắn đang tựa lưng vào gốc cây lười biếng chơi game, định lát nữa sẽ quay lại, nhưng... Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một cái bánh bao đang ngồi xổm trên mặt đất và di chuyển chậm rãi.

Tò mò một lúc, hắn cất điện thoại, nghiêng người nhìn chằm chằm vào bóng lưng một lúc lâu, thấy cô đang chăm chú cúi đầu, không biết đang tìm cái gì, liền đυ.ng phải một thân cây.

"Đau quá..." Hạ Lam Âm bối rối ngẩng đầu lên, cùng cây đại thụ thân mật tiếp xúc, lui về phía sau ngồi xuống trên cỏ.

"Phốc……"

Phía sau có người không khỏi bật cười, Hạ Lam Âm lập tức đứng dậy, khảy tóc mái hai lần, nhìn thấy là Tô Ngang Nhiên, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Cậu đang làm gì vậy!"

"Tôi cười cậu, cậu mù à?" Tô Ngang Nhiên thờ ơ dựa vào thân cây, nhìn thấy hai bàn tay trống trơn của cô, nhướng mày nói: "Không tìm được thứ gì sao? Nhóm của cậu sợ là sẽ chết đói mất?" Nghe nói cô ấy là một đại tiểu thư ngạo mạn, cho nên Tô Ngang Nhiên mặc dù không ghét Hạ Lam Âm, thì cậu cũng không có ấn tượng tốt với cô ấy, mặc dù cô ấy lớn lên rất đẹp.

Hạ Lam Âm: “Không phải việc của cậu!” Cô không chút lưu tình nào trực tiếp dỗi: “Chơi trò chơi của cậu đi.”

Nói xong, Hạ Lam Âm lại ngồi xổm xuống tìm thảo dược, a, cô đã tìm được rồi!

Hạ Lam Âm vui vẻ nhổ sạch cỏ dại xung quanh, cẩn thận đem thảo dược nhổ tận gốc, lá cây màu xanh đặc biệt đẹp, cô rất vui mừng, Tô Ngang Nhiên đi tới nói: "Đây là cái gì? Ăn được không?"

"Không thể ăn được, cái này bôi lên vết thương." Hạ Lam Âm rất cao hứng, cô nhìn Tô Ngang Nhiên nói: "Tôi nói cho cậu thì cậu cũng không hiểu, tôi đi đây." Cô cầm lấy cây rồi hừ một tiếng.

Tô Ngang Nhiên nhún vai, không sao cả, hắn cúi đầu nhìn thời gian, quả thực đã đến giờ nên hắn đi theo Hạ Lam Âm phía sau cách đó không xa.

"Sao cậu lại đi theo tôi!!!" Hạ Lam Âm đột nhiên quay người lại, tức giận.

Tô Ngang Nhiên có chút bối rối: “Tôi về lều trại bên kia.” Chỉ có một biện pháp…

"Vậy cậu có thể đi hướng đó!" Hạ Lam Âm lắp bắp nói: "Tóm lại cậu đừng đi theo tôi!" Nói xong, cô quay người đi như không muốn nhìn thấy Tô Ngang Nhiên, nhưng thực ra hai má cô lại đang đỏ bừng.

Tuổi dậy thì nữ sinh không chỉ thất thường mà còn sẽ có rất nhiều ảo tưởng, Tô Ngang Nhiên rất đẹp trai, đi theo cô tự nhiên sẽ ngượng ngùng, đây chẳng lẽ là một ý nghĩ rất khó hiểu sao?

Tô Ngang Nhiên nghe vậy, có chút bực bội liếc nhìn bóng lưng Hạ Lam Âm, nhỏ giọng nói: "Có bệnh..."

Đột nhiên, Hạ Lam Âm dừng bước, rõ ràng lều trại đã ở trước mặt cô, bên cạnh có người đang tụ tập, cô tựa hồ cứng đờ.

Tô Ngang Nhiên đi ngang qua cô, còn không biết Hạ Lam Âm đã xảy ra chuyện gì, sau đó giọng nói của người phía trước truyền đến.

"Cậu ta chính là có ác ý, nhà giàu có tiền liền muốn khinh thường người khác!"

“Đúng vậy, cậy gia đình có tiền mà quá đáng.”

" Ban nãy, khi nhìn thấy Tiểu Như bị rắn cắn cậu ta liền không quan tâm, đã vậy còn ngứa mắt khi chúng ta quan tâm cậu ấy. Chẳng lẽ cậu ta không coi chúng ta là bạn cùng lớp sao?"

Tô Ngang Nhiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hạ Lam Âm, cô hơi cúi đầu, nghe được những lời này, cô khẽ run run tay, chậm rãi đặt bàn tay đang cầm cây thảo dược ra sau lưng.

Là... để băng bó vết thương cho Lâm Tiểu Như sao?

Vừa rồi cô ấy đã nghiêm túc tìm ở trong rừng thật lâu , và ngay khi tìm thấy loại thảo dược đó, cô ấy đã nở một nụ cười rạng rỡ.

Tô Ngang Nhiên dần dần bỏ đi vẻ mặt vô tư thường ngày, khẽ cau mày.

Hạ Lam Âm đột nhiên đặt cây thảo dược vào tay Tô Ngang Nhiên, sau đó chạy về phía bụi lều bên kia mà không quay đầu lại.

Quả thực, những lời quan tâm trống rỗng kém giá trị hơn những hành động mà im lặng.

Tô Ngang Nhiên nhìn thảo dược trong tay: Được rồi, đưa cho Ôn Lăng để cô ấy đưa Lâm Tiểu Như dùng.

_____

Tớ cảm thấy truyện này có nhiều câu rất hay.