Chương 28: Tức chết đi được

Trưởng khu bảo Trần Hựu ra ngoài, ông muốn làm công tác giáo dục về mặt tích cực cho Hà Tư Dương.

Trần Hựu đứng trên hành lang, lấy thuốc ngon nhận được từ chỗ trưởng khu đưa cho Hùng Cương.

"Sao chưa đi?"

"Chờ Dương Dương nhà tôi."

Hùng Cương đút thuốc lá vào túi, cười đùa nói, "Tôi thấy cậu ta chẳng để tâm tới cậu lắm."

Trần Hựu mở mắt nói bừa, "Là do cậu ta ngại thôi. Lúc ở riêng với nhau, hai người bọn tôi dính chặt đến mức muốn xé cũng không được."

"Được rồi được rồi, cậu cẩn thận kẻo chết trên người cậu ta." Hùng Cương khạc một bãi đờm xuống đất, lưu loát dùng chân chà lên, "Nhớ quản lý tốt mồm miệng vào. Cậu để ý kỹ chút, đừng bị người ta dắt mũi."

Trần Hựu cười nói, "Đa tạ anh Hùng đã nhắc nhở."

Hùng Cương bỗng nhiên đến một câu, "Tôi phát hiện ra hai bữa nay thằng nhóc cậu cười hở hết cả răng."

Biểu cảm Trần Hựu biến đổi, rồi khôi phục ngay, "Nắng tốt nên tôi sát trùng cho răng ấy mà."

Cậu nghĩ, xem ra phải bớt cười lại.

Chuyện này đối với một người thích cười mà nói, quả thực rất khổ.

Trần Hựu chà đất, tâm trạng nặng nề. Khu này có hơn bốn trăm phạm nhân, còn có giám ngục, vũ cảnh, dùng phương pháp loại trừ thì không biết đến bao giờ mới xong.

Cậu muốn đảm bảo mạng cho Hà Tư Dương rất khó.

Trần Hựu vừa chờ Hà Tư Dương, vừa gọi hệ thống, "Có bán dao găm không?"

Hệ thống, "Ding, có bán."

Trần Hựu lập tức hỏi, "Có súng không?"

Hệ thống, "Ding, cũng có."

"Hay tao lấy một cái đi nhỉ? Phải rồi." Trần Hựu, "Thế súng tiểu liên thì sao?"

Hệ thống vẫn dùng âm thanh máy móc kia, nhưng lại cho người ta cảm giác mất kiên nhẫn, "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

Trần Hựu, "Lựu đạn."

Hệ thống, "..."

Trần Hựu, "Thôi, vẫn là chọn cái có tiếng động nhỏ tốt hơn, tốt nhất là vô thanh vô tức."

Hệ thống không phản ứng.

"444? Tiểu 44 ơi?" Trần Hựu chầm chậm thong thả, "Hình như cuối năm bọn mày có bài sát hạch công trạng nhỉ? Chỗ tao có hai loại điểm, trứng ngỗng và tối đa, mày chọn cái nào?"

Một khắc sau, trong tay cậu xuất hiện một thứ, cậu vừa lia nhanh liền nhét vào trong túi ngay.

Tim đập quá nhanh, Trần Hựu đánh võ ngay tại chỗ, vô cùng hồi hộp.

Hùng Cương, "..."

Trưởng khu giữ Hà Tư Dương chưa bao lâu đã thả người.

Trần Hựu cùng quay về với y, Hùng Cương theo sau họ cả một đường.

Khoảng cách giữa người đàn ông và thiếu niên có thể nhét vừa hai cái đầu gấu, căn bản không giống dáng vẻ như trong lời đồn đại.

Trần Hựu thấp giọng ghé vào tai Hà Tư Dương, tư thái thân mật, "Phối hợp chút, làm vậy mới có lợi cho an toàn của bản thân cậu."

"Những lời anh nói ở chỗ trưởng khu đều chỉ để trêu ông ta. Anh căn bản không có ý gì với cậu."

Ngoảnh mặt làm ngơ, Hà Tư Dương cất bước tiến về phía trước.

Trần Hựu choàng lấy eo y, ôm người vào trong l*иg ngực. Thật là, tuổi chưa bao nhiêu, vóc dáng cao như vậy để làm gì, muốn đâm lên trên trời à?

Cơ thể Hà Tư Dương cứng đờ, môi mím mím. Y nhấc tay phải lên, lượn một vòng qua cái tay đặt trên lưng mình, mu bàn tay kia lập tức xuất hiện một vết máu.

"Mẹ nó!"

Trần Hựu hung tợn đè người lên tường, tạo thành tư thế tấn công thích hợp.

Lông mi dài như chiếc bàn chải, mũi đặc biệt thẳng, màu môi xinh đẹp, nhất định là rất mềm mại, yết hầu cũng gợi cảm.

Một người con trai, lại có vẻ ngoài đẹp quá đáng vầy ư.

Trần Hựu phát hiện mình nhìn mà ngẩn cả người. Cậu hắng giọng, dữ dằn nói, "Hà Tư Dương, anh biết cậu thực sự có tài. Nhưng nơi này không phải khu nghỉ dưỡng mà là một chốn ăn tươi nuốt sống, nếu cậu muốn..."

Hà Tư Dương lạnh nhạt lên tiếng, "Bãi cỏ phía tây, quặng mỏ phía nam, bờ sông, còn chỗ nào nữa?"

Trần Hựu bật thốt lên, "Phía sau nhà ăn cũng không tồi."

Cậu nghiêm mặt nói, "Ý tôi là để tắm nắng."

Hà Tư Dương đột nhiên nở nụ cười, trong cặp mắt hoa đào là tia sáng lạnh lẽo, giống như đang nói "Tôi đã nhớ kỹ".

Trần Hựu, "..."

Ôi đệt chuyện gì đang xảy ra vậy a a a a a a, hệ thống cứu mạng!

Hệ thống vang lên tiếng "ding".

Lòng Trần Hựu thình thịch, "Lúc mục tiêu cười, tao cảm nhận được cái cảm giác sởn tóc gáy quen thuộc kia!"

Hệ thống, "Ding, có thể dữ liệu lưu lại từ thế giới trước vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ."

Trần Hựu, "Vãi trứng!"

Cậu hừ hừ, "Tao quên mất, mày làm gì có trứng."

Hệ thống, "..."

Trần Hựu khẩn cấp đòi câu trả lời, "Mày mau với tao rằng, mục tiêu nhiệm vụ của hai thế giới không có bất cứ liên hệ gì!"

Hệ thống, "Ding, không có."

Trần Hựu bĩu môi, sao nghe chẳng đáng tin gì vậy?

Cậu hồi thần, Hà Tư Dương đã đi xa. Bên cạnh xuất hiện thêm vài người đang nói chuyện với Hùng Cương, đôi mắt liếc trộm về hướng Hà Tư Dương.

Rõ ràng là muốn đυ.ng vào.

Trần Hựu cúi đầu xem mu bàn tay. Mắt cậu thình lình mở lớn, mu bàn tay không biết đã đầm đìa máu từ bao giờ.

Đệt, cái thứ quỷ quái gì mà sắc bén đến mức độ này vậy.

Trần Hựu nhanh chóng lấy thuốc cầm máu từ chỗ hệ thống.

Cậu lại nhìn sang, không biết xảy ra xung đột gì mà giám ngục vung dùi cui lên, đập vào người Hà Tư Dương.

Trước mắt Hà Tư Dương bị một bóng hình che khuất, một cánh tay chặn lấy dùi cui.

Mặt người đàn ông căng cứng, khoé môi mím thành một đường thẳng, đang ngầm chịu đau đớn.

Hà Tư Dương cau mày, y buông thõng ngón tay đang giật giật, đút vào trong túi quần.

Cánh tay Trần Hựu đau rát, da thịt nóng khủng khϊếp. Nếu không phải vì cậu là lão đại chó má gì đấy thì đã sớm kêu rên vì đau.

Đệch mợ, cậu chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ về nhà mà thôi, sao lại có đủ chướng ngại vật thế này.

Nếu chịu thêm một quả tương tự, cậu sẽ đổi tên thành Trần Nhất Đáng*.

*Đáng (挡) nghĩa là chặn.

Hùng Cương hỏi, "Không sao chứ?"

Thái dương Trần Hựu đổ mồ hôi, rít ra hai chữ từ kẽ răng "Không sao."

Cậu cười lạnh, ra mặt thay đứa nhỏ nhà mình, "Không biết thằng nhóc kia chọc giận giám ngục đây thế nào?"

Giám ngục chột dạ, mặt chuyển thành màu gan lợn.

Trần Hựu ngoài cười trong không cười, "Đi về phía trước chính là phòng làm việc của trưởng khu. Chi bằng chúng ta cùng vào chỗ trưởng khu ngồi một lát?"

Giám ngục nhất thời biến sắc, "Loại chuyện nhỏ nhặt này không đáng phải kinh động đến lão trưởng khu đấy."

Trần Hựu nói, "Nếu là chuyện nhỏ nhặt, thế xem như chưa từng có gì xảy ra đi."

Giám ngục cười xoà, "Được được."

Người đi rồi, Hùng Cương vỗ vỗ Trần Hựu, "Bỏ đi thôi, đừng gặm khúc xương thịt này, cứ để người khác giành giật đầu rơi máu chảy đi."

Trần Hựu liếc về phía thiếu niên, y đang đứng ở đó, cơ thể cao lớn thon thả, đường nét gò má sắc bén, khiến cho ai đã từng gặp là không bao giờ quên được.

Trần Hựu than thở, yêu nghiệt như vậy, không chỉ đẹp, mà còn thâm độc, "Cậu ta là người của tôi."

Không biết có nghe thấy hay không, Hà Tư Dương thẳng thừng rời khỏi.

Trần Hựu nghiến răng nghiến lợi, hứ, một câu cảm ơn cũng không có, xinh đẹp nhất là ngon à!

Tức chết đi được.

Trần Hựu trở về phòng, không nói tiếng nào.

Lão đại không vui, mọi người cũng không dám lên tiếng.

Một thanh niên có vóc người cân xứng lớn mật đến trước giường lão đại, khom lưng xuống.

Trần Hựu hiểu rõ đây là cuộc sống thường ngày trong phòng giam, nguyên chủ Tiêu Phi rất hưởng thụ cảm giác nô dịch đồng loại này. Người hắn thích nhất đã ra tù.

Ở trong tù, con người chẳng khác gì gia súc.

Mọi người đều đang nhìn, Trần Hựu kiên trì gắng chịu ngồi lên. Nói thật, chẳng đã gì cho cam, có lẽ là do người làm. Nếu đổi thành người có giá trị vũ lực bùng nổ, hống hách kiêu căng khẳng định sẽ rất sướиɠ. Một hai phút sau, cậu nói, "Được rồi."

Thanh niên chống tay hai bên, hướng về phía mặt đất khóc, "Anh Phi, có phải em làm không tốt chỗ nào không?"

Trần Hựu biết nếu như cậu gật đầu, người này sẽ bị lôi vào nhà vệ sinh bắt uống nướ© ŧıểυ, "Mày làm rất tốt, giờ mày đi đi."

Thanh niên nín khóc nở nụ cười, "Cảm ơn anh Phi!"

Nhờ việc này, địa vị trong phòng sẽ tăng lên không ít, ít nhất sẽ không hở tí là ăn đập.

Trần Hựu vung vung tay, chỗ này thật đáng sợ.

Nếu như cơ thể này của cậu chỉ là một phạm nhân bình thường, bị bắt bò trên mặt đất như súc sinh cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Hệ thống rốt cuộc vẫn yêu thương cậu.

Đông Tử và lão Dư ngửi thấy mùi thuốc, "Lão đại, sao anh bị thương thế? Có phải vì chị dâu không?"

"Chút vết thương nhỏ thôi." Trần Hựu nói, "Sau này chúng mày đừng có gọi lung tung." Tôi sợ đám các người bị nó xiên.

"Thế chúng em gọi cậu ta là gì?"

Trần Hựu suy nghĩ một chút, "Em trai."

Lão Dư và Đông Tử dừng một chút, bọn họ tức thì tiếp nhận chuyện mình có thêm một em trai, "Vậy đi."

"Lão đại, thằng nhãi Sở Thiên kia gây sự, bị đưa ra bệnh viện bên ngoài rồi."

Trần Hựu cau mày, "Hồi nào?"

Lão Dư nói, "Không lâu sau khi anh đi."

Trần Hựu hỏi, "Thương thế của nó nặng lắm à?"

Lão Dư và Đông Tử đều lắc đầu, "Bọn em không thấy, chỉ nghe nói."

Trần Hựu híp mắt một cái, trong trại giam có bệnh viện, chỉ khi thương thế nghiêm trọng, sắp không xong mới phải ra ngoài.

Bằng thân thủ dũng mãnh của Sở Thiên, điều động hết toàn bộ người trong phòng giam cũng không thể khiến cho hắn sống dở chết dở.

Mà nếu vậy thì động tĩnh phải lớn, sẽ không có chuyện lão Dư và Đông Tử chỉ nghe được phong thanh.

Có vấn đề, Sở Thiên rất có vấn đề.

"Lão đại?"

"Ngủ đi, có gì mai lại nói."

Chăn mền trên người Trần Hựu và ráp trải giường không biết đã bao lâu chưa giặt, có mùi, biến thành màu đen, mùi rất nồng, hun cho cậu không mở nổi mắt, cảm giác như mình đang nằm trong rãnh nước bẩn.

"Tiên sư nó, sắp sang tháng 11 tới nơi rồi, sao quản giáo vẫn chưa thông báo đổi chăn?"

"Bọn đó làm đéo mẹ gì cũng lề mà lề mề, đổi được cái chăn trước khi sang năm đã ngon rồi."

Đông Tử kéo chăn của mình một cái, "Lão đại, anh đắp cái của em đi, của em khá sạch sẽ."

Trần Hựu lườm một cái, anh bạn ơi anh không thấy xấu hổ à, chăn mền của anh cứng luôn rồi.

"Không cần, mày đắp đi."

Đông Tử còn tưởng lão đại thương mình, "Lão đại, vậy em đắp thật nha."

Xin ông đấy, làm lẹ lên!

Trần Hựu quay lưng lại tự thôi miên bản thân. Mình đang đắp chiếc chăn mới toanh mềm mại ấm áp làm từ vải bông trắng, vừa được phơi nắng dưới ánh mặt trời, tràn ngập hương vị ánh sáng.

Ừm, thật là thoải mái, ngủ thôi.

Chưa được bao lâu, một mùi thối hoắc quét ngang qua cả phòng.

Trần Hựu thức tỉnh từ trong mộng đẹp, thổ huyết bỏ mình.

Cậu thở dài với trần nhà cao cao. Những ngày tháng này sống còn không bằng heo.

Xem ra chỉ có nhà tắm mới cứu được mình.