Chương 17

Trần Hựu tới trường đua ngựa, Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt đã lên ngựa, không ai quản cậu, tự cậu đi kiếm ăn, vừa ăn vừa xem hai con ngựa đằng xa.

Trắng rất tuấn, mà đen cũng rất tú.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vọng bên tai, rất khỏe.

Người cưỡi ngựa đều đã quen tay, tư thế phải nói là siêu oách siêu ngầu.

Trần Hựu nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng, vỗ vỗ tay phủi vụn bánh, cậu không biết cưỡi ngựa, nhưng biết cưỡi trâu.

Khi còn bé Trần Hựu đi thả trâu, thường xuyên cưỡi, tuy không sánh bằng cưỡi ngựa nhưng vẫn siêu uy vũ.

Mặt trời nóng gắt, Trần Hựu tìm một góc ngồi đợi, tâm tình không tệ tự rung chân hư hư ha hi, xem ra hôm nay ‘lên ngựa’ không phải là cậu.

Trong lúc Trần Hựu thất thần, trên trường đua đã không còn thấy bóng dáng Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt, cũng không biết dạo ngựa đi đâu rồi.

Bởi vì người trong trường đua chỉ thấy bên người Tần Phong mang tới là Kiều Minh Nguyệt, cho nên Trần Hựu trở thành một đứa nhỏ bơ vơ.

Cậu nhàm chán bèn rời đi, đi lẩn quẩn xung quanh, lòng vòng đủ chỗ, rồi vòng vào trong rừng nhỏ.

So với bên trường đua thì không khí nơi đây sạch sẽ hơn rất nhiều, , Trần Hựu dựa lưng bên cây, đúng là đồ phiền phức, gọi cậu tới đây hít bụi à?

Eo đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, huyệt thái dương Trần Hựu nhảy thịch một cái, cảm giác rất thốn, cmn là người quen.

“Hương Hương, một năm không gặp, anh sắp không nhận ra em rồi.”

Trước mặt Trần Hựu nhô ra một quả đầu húi cua, một gã mặc quần áo công nhân trường đua ngựa, lưng hùm vai gấu, da dày thịt béo, không dễ chọc.

Trần Hựu bấm bấm đầu ngón tay, bất động thanh sắc nghĩ cách thoát thân.

Gã tóc húi cua cọ cọ nói: “Dâʍ đãиɠ, trên người em toàn đồ hàng hiệu, câu dẫn được người nào sao?”

Trần Hựu bị mồm thối của gã huân gần chết: “Nói ra hù chết anh.”

Gã tóc húi cua cười ha ha: “Vậy em nói mau, để xem anh có bị hù chết không.”

Trần Hựu nói: “Là đại nhân vật…”

Gã tóc húi cua trừng lớn mắt, sau về sau vài bước, tồi sầm mặt.

Trần Hựu trợn trắng mắt, ta còn chưa nói xong, đã bị doạ mềm nhũn.

Gã tóc húi cua chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy khó chịu, thầy dạy mắng gã là rác rưởi, bạn gái chửi gã không có bản lĩnh, đã chạy theo kẻ khác, là một tên MB cũng dám ra vẻ trước mặt gã.

“Đệt!”

Gã tóc húi cua thô lỗ cởi dây lưng: “Còn lấy đại nhân vật ra dọa tao, mày là cái thá gì, bố mày làm chết mày, xem cái đại nhân vật chó má kia làm gì được, ít ra vẻ đi, đệt mẹ, mày chỉ là thằng trai bao, là món đồ chơi!”

Trần Hựu vùng vẫy, mày chẳng những thối miệng, trym lại còn xấu, cút mẹ mày đi!

Gã tóc húi cua giật áo Trần Hựu, trói hai tay cậu, vừa nhì là biết gã ta đã làm không ít chuyện xấu.

Thân thể Trần Hựu gầy nhô xương, không sức lực, không thể phản kích.

Miệng cậu bị một miếng vải nhét vào, là áo công nhân của gã, bên trong lẫn vị mồ hôi và phân ngựa, đệt.

“Đến mày cũng xem thường tao.”

Gã tóc húi cua đè Trần Hựu lên cây, thần trí không rõ.

Ngực nóng đau rát, trăm phần trăm bị rách rồi, mông Trần Hựu mát lạnh, máu nóng chạy thẳng lên mặt.

Muốn chết.

Cầu trời khấn phật xin đừng để Tần Phong lão biếи ŧɦái và Tiều Kiều đến đây.

Trần Hựu tự thuyết phục mình, cơ thể này không phải của cậu, coi như là bị chó cắn đi.

Chờ nhiệm vụ hoàn thành, khỏi cần phải đếm ngược, cậu muốn rời khỏi thế giới khốn nạn nay ngay lập tức.

“Ái chà, đến nơi này mà còn tiếp khách, làm ăn phát đạt ghê nha.”

Nghe thấy tiếng nói bất ngờ xuất hiện, Trần Hựu sững sờ, cậu lắc cổ nhìn qua, Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt đứng cách đó không xa, và sao Đường Giác cũng ở đây?

Tay Đường Giác cắm trong túi quần, vẻ mặt như đang xem trò vui, Tần Phong vô cảm, còn Kiều Minh Nguyệt lại đầy ngạc nhiên.

Tiếp khách cái rắm, Trần Hựu nói không ra lời, chỉ ô ô lắc đầu.

Gã tóc húi cua dừng động tác bôi nước bọt, gã nhận ra thân phận người đến, sợ không nhẹ: “Nhị gia, Đường thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, tôi đây lập tức dẫn người đi.”

Hai gã đàn ông trần nửa người trên, quần chất đống dưới chân, ai nhìn cũng biết là đang làm gì.

Trần Hựu bị gã tóc húi cua kéo đi, trên ngực lộ ra vết máu lớn, da cậu trắng, nhìn cũng thấy giật mình.

Đến mức này, là chủ động câu dẫn hay là bị cưỡиɠ ɠiαи, nhìn thôi đã hiểu ngay.

Một giọng nói không gợn sóng vang lên: “Khoan.”

Tần Phong mở miệng, tay Kiều Minh Nguyệt lập tức nắm chặt.

Gã tóc húi cua thắt đầu lưỡi, tâm tư tán hết, chỉ muốn rời đi: “Nhị gia, có dặn dò gì sao?”

Tần Phong nói: “Buông miệng cậu ta ra.”

Gã tóc húi cua không dám chần chờ, nhanh chóng làm theo.

Trần Hựu phun ra ngụm nước bọt dính máu, miệng rách da, há to đều đau, cậu không nhìn Tần Phong, chỉ nhìn chân mình, người đàn ông gầy đến vậy, đúng là không tốt mà, phải rèn luyện.

Trong mắt người khác, th như vậy, là bị bắt nạt, đáng thương.

Tần Phong nhíu mi: “Nói.”

Gã tóc húi cua run rẩy: “Nhị gia… tôi … tôi…”

Tần Phong đánh gãy: “Không phải mày.”

Cơ thịt trên mặt gã run rẩy, cuối cùng cũng nhận ra điểm khác thường, tròng mắt gã chuyển loạn, một tên bán mông, sao có thể trả lời Tần nhị gia?

Chẳng lẽ đại nhân vật chính là…