Chương 16

Trần Hựu vẩy vẩy nước trên tay, cương thi duỗi thẳng, chờ hong khô, vừa nghe tới ba chữ trường đua ngựa, toàn bộ trong não bộ cậu đều là làʍ t̠ìиɦ trên lưng ngựa.

Ách, hình ảnh quá độc hại với não bộ.

Sau lưng truyền đến tiếng Tần Phong: “Đi thôi, đến trường ngựa rồi ăn thêm.”

Trần Hựu trừng mắt: “Tôi cũng đi?”

Tần Phong híp mắt: “Cậu có thể không đi?”

Trần Hựu nói: “Vậy tôi không đi.”

Cậu nhếch môi cười: “Nhị gia, ngài và Kiều công tử đi chơi vui vẻ.”

Góc cạnh Tần Phong căng chặt, ánh mắt tối đen, không nói một lời mà đi.

Bóng lưng có sát khí, rất đáng sợ.

Trần Hựu ngốc lăng, xấu tính, tôi không đi quấy rầy hai người, anh lại không nể mặt tôi.

Xe vừa ra cổng sắt, Trần Hựu lập tức đi dạo vườn hoa, cả người cứ bứt rứt.

Chú Vương xuất quỷ nhập thần đi tới: “Tiểu Chu, nhị gia nói cháu tới trường đua ngựa.”

Trần Hựu đi ra cửa, phát hiện không có xe: “Đi rồi?”

Chú Vương khụ một tiếng.

Muốn chết, Trần Hựu nhìn nhìn đôi chân của mình, quyết đoán mượn điện thoại của chú Vương: “Nhị gia, tôi sai rồi.”

Bên kia truyền đến thanh âm lười biếng: “Sai ở đâu?”

Trần Hựu đi tới một bên, lặng lẽ nói: “Vừa nãy tôi té ngã, mông gắn nhầm vị trí, giờ đã đổi lại.”

Mơ hồ có ý cười: “Đổi lại thật rồi?”

“Thật thật, còn thật hơn cả vàng.”

“Vậy đứng đó chờ.”

“Ế!”

Trần Hựu đá đá sỏi dưới chân, nhàm chán chờ đợi, cậu vặt một bông cúc dại, vặt cánh hoa, hôm nay muốn lên ngựa dập dềnh, vặt một cánh, không phải, vặt một cánh, phải…

“Không phải…”

Ném mất một lá cuối cùng, Trần Hựu tàn báo nhìn chăm chăm cánh hoa cuối cùng trong tay, một giây sau nhét vào trong miệng, cười híp mắt: “Mình đã nói rồi mà, nhất định là không thể nào.”

Cậu cúi gằm mặt, vàn ngạn xin anh đừng.

‘Côn nhị khúc’ – Châu Kiệt Luân: Bài này hay lắm nha mọi người, nghe vừa khỏe vừa vui tai. Nhất là đọc “hư hư ha hi”, nghe vui dã man OvO đặc biệt với một đứa thích nhạc Jay như tớ.

Lời bài hát.

Làn khói dày đặc bay ra từ quán nướng. Cạnh cửa hàng võ thuật Trung Hoa.

Bên trong quán của Mama Tang. Có trà đạo chia làm ba phần.

Ông chủ quyền thuật đầy mình. Luyện Thiết sa chưởng. …

Nền tảng sở trường Kungu vững chắc. Còn cả Kim chung trảo, Thiết bổ sâm.

Tôi chơi với con của họ. Nên từ nhỏ đã nhìn quen con mắt.

Dù là đao thương hay súng ống. Tôi cũng có thể sử dụng thành thạo.

Nhưng vũ khí tôi thích nhất. Là côn nhị khúc nhẹ nhàng vững chắc.

Muốn đến Trung Sơn ở Hà Nam. Để học Thiếu Lâm và Võ Đang.

Hít vào thở ra tâm tự tại.

Mở lòng bàn tay dồn khí đan điền.

Chạy ngàn dặm một ngày với bao cát.

Vượt nóc băng tường đâu có gì lạ.

Đi rồi lại đến.

Tiên lên đá thẳng lên mặt, một quyền móc sang trái, một quyền móc sang phải.

Một câu hay không thôi là người của tôi gặp nguy hiểm.

Là nó lại tái diễn.

Một điếu thuốc tôi cũng không hút.

Đã bỏ nhiều năm, nhưng nó vẫn theo bên tôi.

Tôi đã thông Nhậm Đốc nhị mạch.

Tấm bảng hiệu Đông Á Bênh Phủ

Đã bị tôi tung cước đã bay.

Hãy mau dùng nhị côn khúc. Hư hư ha hi.

Hãy mau dùng nhị côn khúc. Hư hư ha hi.

Người tập võ hãy nhớ lấy: Nhân từ vô địch.

Là ai đang luyện Thái Cực. Sóng gió nổi lên.

Hãy mau dùng nhị côn khúc. Hư hư ha hi.

Hãy mau dùng nhị côn khúc. Hư hư ha hi.

Nếu tôi có khinh công. Vượt nóc bật tường.

Làm người ngay thẳng bất khuất, một thân chính trực, hư.