Ninh Khả Chi tức thì nhận ra có người đến.
Nhân vật công chính!
Vậy là… thành công rồi hả?
Vòng quay may mắn của cậu!
Ở mặt này hệ thống chưa bao giờ trễ nải, giống như khi Ninh Khả Chi vừa nhận ra điều gì đó, một chiếc vòng xoay trong suốt bèn xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu mở trừng mắt nhìn chiếc vòng xoay quay mỗi lúc một nhanh hơn.
Ninh Khả Chi: !!!
Khoan khoan khoan dừng đã nào!
Cậu còn định tích sẵn số lần quay thưởng, quay mười lượt luôn đi!
Tất nhiên "dừng" của cậu không cùng tần nghĩa với "dừng" trong phán quyết của hệ thống, Ninh Khả Chi chỉ có thể nhìn vòng xoay dần dần chậm lại.
Ninh Khả Chi: #ánhmắtvôhồn.jpg#
Hệ thống: [Ở hệ thống này không có cơ chế quay mười lần liên tiếp hay tặng lượt quay may mắn đâu, lựa chọn tốt nhất là hãy nhanh chóng hoàn thành việc rút thăm và sử dụng các giải thưởng để tăng cơ hội nhận điểm.]
Ninh Khả Chi: [Ngay cả quay mười lần liên tiếp mà mấy người cũng không có hả?]
Ninh Khả Chi thề rằng mình hề có ý muốn nói "Rốt cuộc mấy người là loại hệ thống đạo nhái rác rưởi gì vậy?", nhưng cậu lại trợn tròn mắt nhìn con trỏ vòng xoay chuyển từ [Kỹ năng diễn xuất – Nhập môn] sang phía [Khoảnh khắc bóng đèn]*.
*灵光一现 (Linh quang nhất hiện): những ý kiến, suy nghĩ tài tình bỗng lóe lên.
Ninh Khả Chi: [...]
Cậu hoài nghi phải chăng mình đang âm thầm bị thao túng tâm lý.
Hệ thống: [Đề nghị ký chủ ngừng nghĩ xấu hệ thống. Đây là hành vi tấn công rất vô trách nhiệm, hệ thống có quyền khiếu nại lên Hiệp hội bảo vệ hệ thống đó.]
Ninh Khả Chi: [... Được được, không nghĩ thì không nghĩ.]
Sau đó thấp giọng lẩm bẩm: Thật sự có thứ gọi là "Hiệp hội bảo vệ hệ thống" nữa hả?
Trong lúc Ninh Khả Chí đang quay thưởng, nhân vật công chính đã tiến lên một bước, tựa như muốn kiểm tra thân nhiệt cậu.
Đột nhiên rút ngắn khoảng cách làm Ninh Khả Chi cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy rằng cậu tốn công nửa năm, nỗ lực giành lấy thiện cảm trước mặt nhân vật công chính, nhưng nhìn điểm số hiện tại của cậu chỉ có một chữ số cũng biết mối quan hệ giữa hai người đến đâu, thật sự là mối giao hảo nhẹ hơn cả nước. Khoảng cách xã hội của họ còn xa hơn cả người lạ.
—Ninh Khả Chi đoán già đoán non, hay vì từ đầu đã quá nhiệt tình nên bị nhân vật chính xem là tên đầu đất, chỉ sợ trong lúc tán gẫu sẽ nhào đầu về phía trước, đến nỗi khi ở cùng cậu đều vô cùng cảnh giác (còn với người khác thì không).
Ninh Khả Chi: “...”
Tuy vậy, nhưng…
Chẳng phải bình thường bị bệnh phải sờ trán hả? Sao nhân vật chính lại đặt tay sau tai với hõm cổ vậy?
Đã thế… còn dùng lực siêu mạnh nữa?
Ninh Khả Chi cảm giác da mặt mình bị kéo căng hết cả rồi.