Thế giới 1 - Chương 10: Tướng quân

Người ta kháo nhau rằng có những bậc thầy thâm sâu vô số ngón nghề, họ chế tác mặt nạ bằng da lợn, khắc họa ngũ quan, sản phẩm làm ra mỏng như cánh ve sầu, đắp mặt nạ lên có thể khiến người ta thay đổi diện mạo thành kẻ khác chỉ trong phút chốc.

Mấy năm gần đây Tạ Tĩnh Dương cũng từng thay tên đổi họ để ngao du chốn hồng trần, nên đương nhiên hắn biết đây không chỉ là lời đồn, nay được dịp bắt tận tay day tận mặt, hắn lập tức nghi ngờ liệu có phải cậu đã dịch dung không.

Tuy nhiên sau khi kiểm tra một lượt lại không phát hiện bất kỳ điểm nào bất thường.

Tạ Tĩnh Dương khẽ nhíu mày.

Há chăng hắn đã đoán sai? Há chăng hắn lỡ chậm một bước nên đổi về người thật rồi?

Nhưng sau khi bắt gặp đôi ngươi nhạt màu ấy, Tạ Tĩnh Dương chìm trong ưu tư chợt cứng đờ.

Có lẽ người này trở bệnh thật…

Nước da mịn màng như ngọc chẳng còn đỏ hồng, trông mong manh như ngà sứ, màu môi nhợt nhạt hơn, tông màu chói nhất trên gương mặt cậu là nơi hắn ấn ngón tay vào, những vệt đỏ loang lổ chạy dọc bên gáy, rồi bị mái tóc đen tuyền ướt đẫm mồ hôi che lấp, hai gam màu đỏ đen hòa lẫn trên cần cổ thon mịn đập thẳng vào tầm mắt người đối diện.

Trong mắt cậu giờ đây chẳng còn chút nào vẻ thờ ơ thường ngày mà thay bằng nét bối rối, quanh vùng mắt hiện lên vệt đỏ kỳ lạ, ở khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi cong thấp thoáng rủ xuống, giống như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi sức nặng tràn rơi nước mắt.

Dưới dáng vẻ mong manh như thế, sự kiên định như lũy tre càng được tôn lên rõ nét.

Có chăng là dù bệnh nặng vẫn cố tỏ ra không sao, hay có chăng là dù ý thức rời rạc vẫn cố thẳng lưng nhìn đời…

Sự đối nghịch sáng tỏ như vậy thật khiến người khác đau lòng.

—Hắn muốn thăm dò xem rốt cuộc phải ép người này đến mức nào mới có thể khiến cậu thôi hãy bình chân như vại.

Yết hầu của Tạ Tĩnh Dương trượt lên xuống một hồi, ngay tức thì ngoái đầu lại bước lùi về phía sau, nghiêng người ra lệnh cho thị vệ mời đại phu đến chẩn bệnh.

Xong xuôi, hắn định thần lại, gật đầu chào hỏi, rồi cất nên âm giọng cứng nhắc: “Sự tình cấp bách, không có ý mạo phạm, mong thứ lỗi cho ta.”

Nhất thời không nghe thấy hồi đáp, Tạ Tĩnh Dương cũng chẳng bận tâm. Qua hồi lâu đã đủ để hắn bình tĩnh lại sau màn ngượng ngùng ban nãy, hắn xin lỗi lần nữa, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi được một bước bỗng có một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay hắn.

Mạch đập bỗng bị chạm phải, theo bản năng, Tạ Tĩnh Dương mượn lực xoay người trở tay chụp lại, một âm thanh rêи ɾỉ vì bị trật khớp vang lên, Ninh Khả Chi bị hắn kéo xuống, tóm cổ đè lên giường.

Tất thảy hành động này diễn ra quá nhanh, Ninh Khả Chi đang bệnh nặng nên thần trí hỗn độn, bây giờ còn thấy trời đất quay cuồng nên chẳng tài nào xử lý tình huống trước mắt, tầm nhìn của cậu không những mờ ảo mà còn giống như một chiếc tivi không có tín hiệu, lúc thì đen kịt, lúc thì trắng phau, lúc thì lại có lốm đốm chấm màu.

Thế nhưng bất kể là màn hình đen trắng hay chấm màu, thì thời gian đếm ngược trên hệ thống vẫn bắt mắt hết chỗ chê.