Thế giới 1 - Chương 8: Tướng quân

Cơ hội tốt như vậy, hắn không tin bên kia sẽ bỏ qua.

Đã nửa năm trôi qua, dù vị Ninh tiên sinh này ấp ủ mưu đồ gì, nhất định lần này sẽ ra tay.

Người bẩm báo suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng thưa: “Nếu nói điều bất thường thì... từ sau khi nhận bữa sáng Ninh tiên sinh chưa từng bước chân ra ngoài…”

Nhưng vốn dĩ vị Ninh tiên sinh này hiếm khi ra khỏi cửa, điều này thực chất cũng chẳng hề quái lạ.

Tạ Tĩnh Dương nghe xong, đột nhiên đứng dậy nói: “Ngươi chắc chắn đưa tận tay hắn à?!”

Người nọ hiểu hàm ý trong lời Tạ Tĩnh Dương, kinh ngạc thốt lên: “Tướng quân, ý của ngài vị "Ninh tiên sinh" kia... không phải người thật?!”

Lưng kẻ nọ ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không thể tin nổi: “Các anh em gác cổng ở viện đấy suốt ngày đêm, đừng nói là "thay xà đổi cột", ngay cả một con chuột chạy ra cũng bị tóm gọn...”

Song Tạ Tĩnh Dương không thèm nghe gã lảm nhảm nữa, đi thẳng về hướng Tây viện.

Lúc đó hắn đã tận mắt chứng kiến “sức mạnh thần thông” của vị Ninh tiên sinh.

Đến cả hành động của hắn cũng được tính toán kỹ lưỡng, thì đối với cậu việc lẻn ra ngoài dưới ánh mắt của gã gác cổng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi.

*

Tây viện.

Bởi vì "căn bệnh" đã giao dịch này mà cậu mệt chết được, Ninh Khả Chi cứ thế lẳng lặng vào giấc, đợi có người tới thì hệ thống sẽ đánh thức cậu dậy, tránh để tiểu tư đặt cơm tối xuống rồi rời đi.

—Vậy mấy điểm cậu đổi uổng phí rồi!

Lúc cậu bị hệ thống đánh thức, cậu mơ màng nghe tiếng người gõ cửa.

Mới sáng sớm, ai lại phá giấc ngủ của người khác thế?

Ninh Khả Chi đang mớ ngủ lờ mờ nghĩ, sau lại muốn đắp chăn qua đầu.

Tuy nhiên cậu không thể làm vậy.

Ồ phải rồi, hiện tại cậu đang trang bị phần thưởng xổ số may mắn lần trước: “Hào quang phong độ” thực chất là “Năng lực uốn nắn tư thế” có tên [Tư thái trúc xanh]. Hành động bây giờ nghiễm nhiên không phù hợp với chuẩn mực lễ nghi trong phán quyết của [Tư thái trúc xanh].

Ninh Khả Chi: “...”

Hào quang rác rưởi.

Quá lắm tật xấu mà chẳng có ích gì.

Nhưng mà cậu không dám gỡ…

Hiện tại cậu trang bị hào quang này mới được vài điểm ít ỏi, nếu gỡ nó ra, cậu không tưởng tượng nổi hậu quả cỡ nào.

—Cậu chỉ biết rằng, ngay lúc điểm số quay về 0, nhịp tim của cậu sẽ bị giảm đột ngột, rồi biến thành một đường thẳng tăm tắp.

*

Đầu óc Ninh Khả Chi vẫn còn lâng lâng, có lẽ kẻ gõ cửa ngoài kia không đợi nổi nữa, hắn lớn giọng nói gì đó, rồi cứ thế đẩy cửa kẽo kẹt vào trong.

Lúc này tai Ninh Khả Chi hơi ù, hai mắt mờ ảo, nhưng chí ít cậu vẫn nhìn thấy cách ăn bận kỳ lạ của người đàn ông đứng trước mặt.

Đối diện với bộ trang phục xưa cũ, cuối cùng hồn cũng quay về xác Ninh Khả Chi.

Cậu sực nhớ bây giờ mình đang làm gì— giả bệnh để nhân vật công chính đến thăm cậu, vượt qua cốt truyện.

Dẫu cho nhìn không rõ ngũ quan, ấy mà vẫn cảm nhận được khí thế của thanh niên kia.