Thế giới 1 - Chương 7: Tướng quân

—Dù sao nơi này chỉ có mình cậu ở, làm gì xảy ra chuyện bị giao đồ ăn nhầm.

Ninh Khả Chi: “...”

Sớm biết có ngày này…

Không, không đúng, liên quan gì đến việc giao đồ ăn đâu, đáng lẽ cậu nên mua căn bệnh này vào lúc khác.

Nước đi sai lầm.

*

Mối quan ngại của Ninh Khả Chi đã không thành hiện thực.

Nhân vật công chính phát hiện sức khỏe bất ổn của cậu sớm hơn dự định.

Ánh dương ấm áp cuối thu soi trên nền đất, một đoàn người lạnh băng gióng ngựa từ ngoại thành đến, trên áo choàng của vị kỵ sĩ dẫn đầu vẫn lấp loáng hơi sương, rõ ràng đã ở bên ngoài rất lâu.

Vó ngựa vang dồn, khi đoàn người tiến vào gần hơn cảm giác như không khí lạnh lẽo tiêu điều ập lên mặt.

Cũng may đoàn người này đã quen với phố hội kinh thành, trên đường trở về chẳng làm kinh động bá tánh.

Cuối cùng đội kỵ sĩ này dừng trước cổng phủ tướng quân.

Kỵ sĩ tiên phong xuống ngựa trước, đưa dây cương cho kẻ gác cổng đang tiến lại, hắn cởϊ áσ choàng rồi quay gót vào nội phủ.

Người hầu bên cạnh Tạ Tĩnh Dương đưa tay nhận lấy áo choàng, lắng nghe lời dò hỏi của chủ nhân: “Lúc ta không ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”

Như thường lệ, người hầu đi phía sau bẩm báo mọi sự, Tạ Tĩnh Dương khẽ gật đầu, cất bước vào thư phòng ở nội phủ.

Khi đến nội viện, bỗng thấy người hầu im bặt thoáng chốc, rồi tiếp lời: “Hôm qua vị Ninh tiên sinh ở Tây viện ngồi suốt đêm trong đấy, thuộc hạ kêu người canh gác bên ngoài, nhưng chẳng không phát hiện điều gì bất thường.”

Tạ Tĩnh Dương nghe vậy bèn cau mày, sau lại thôi.

Hắn trầm giọng ra lệnh: “Tiếp tục quan sát.”

Thuộc hạ hành lễ “vâng” một tiếng, nhận lệnh rời đi.

Tạ Tĩnh Dương nâng mắt nhìn về hướng kia, con ngươi đen tuyền lộ ra vẻ khó hiểu.

—Hắn muốn xem xem, rốt cuộc người đó đang âm mưu gì ở Tạ phủ.

Không chốn nương thân, không nơi nương tựa?

Tạ Tĩnh Dương không tin kẻ phong thái thế kia sẽ suy bại đến bước đường này.

Hơn nữa lúc ở trại cướp cũng vậy.

—Vị Ninh công tử ấy, thật sự quá bình tĩnh rồi.

Tựa như sớm đã dự liệu được rằng hắn sẽ tới…

Nhưng đợt đó hắn không dẫn binh đến càn quét toán cướp, chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.

Rõ ràng là “trùng hợp”, chí ít thì trước kia Tạ Tĩnh Dương vẫn cho rằng đấy là trùng hợp.



……

Có thể tính toán mưu lược như vậy, thật khiến người khác cảm thấy rùng mình.

Nhưng loại người thế này mà lại không than trách việc hắn đối đãi môn khách, sắp xếp cho cậu ở phía sau hậu viện.

Ngay cả sự nhục nhã ấy cũng cam chịu, nếu nói không có mưu đồ, Tạ Tĩnh Dương nửa chữ cũng chẳng tin.

*

Mãi đến giữa trưa Tạ Tĩnh Dương từ doanh trại quay về, phía Tây viện vẫn không có động tĩnh gì.

Nghe vậy, Tạ Tĩnh Dương không khỏi cau mày, cẩn thận dò hỏi thêm một lượt.

Hàng năm vào ngày mồng một âm lịch, hắn sẽ ra ngoại thành để làm lễ truy điệu cho phụ thân và huynh trưởng. Tuy ngày giỗ của phụ thân và huynh trưởng không cùng năm, nhưng chỉ cách nhau một ngày, mỗi năm hắn đều nán lại trên núi hai hôm mới quay về, dường như đã quen nếp.