Thế giới 1 - Chương 6: Tướng quân

Sự thật thì Ninh Khả Chi cảm thấy mối lo của mình rất hợp lý.

Tuy rằng nhân vật công chính đích thân đưa cậu về thu xếp ổn thỏa, song Tạ phủ đối đãi với cậu cũng chẳng tốt lành gì.

Về việc này, Ninh Khả Chi có thể hiểu được.

Rốt cuộc thì “bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất” vẫn đáng chú ý vào lúc này, cậu là một tiểu yêu tinh muốn câu hồn đoạt phách gia chủ, người nhà họ Tạ mà chịu dĩ hòa vi quý với cậu mới kỳ đó.

May thay gia giáo Tạ gia rất tốt, dù không thích thì cũng chẳng âm thầm hạ thủ, cùng lắm thì xem như cậu vô hình, giả đui giả mù, cậu hỏi chuyện chỉ đáp một từ, không có từ thứ hai.

Thái độ bài xích vô cùng rõ ràng.

Nhân duyên từ nhỏ tới lớn của Ninh Khả Chi không tồi, lần đầu tiên cậu cảm thấy bị ngược đãi tâm lý.

#tủithân.jpg#

Nhưng vốn dĩ cậu không đến để tăng mức độ thiện cảm, chỉ cần khiến nhân vật công chính tưởng cậu thích hắn là được, những chuyện còn lại có ra sao cũng chả bận tâm.

Nghĩ vậy, bỗng chốc cõi lòng rộng mở hơn nhiều.

—Đợt sóng này á hả, cả hai phía đều không đếm xỉa.

Nhưng mà bây giờ chuyện tai hại này hiện lên rõ mồn một rồi.

Trong viện của Ninh Khả Chi chẳng có ai hầu hạ.

Đây không phải do Tạ phủ cố ý gây khó dễ, dù sao thì làm đến cỡ này cũng lộ quá rồi, hồi ban đầu bên họ vẫn cử người tới quét tước và hầu cận.

Nhưng có mấy người đó ở đây, Ninh Khả Chi cảm giác như nhất cử nhất động của mình đều bị dòm ngó, khá khó chịu.

Suy rộng ra thì cậu vẫn mang linh hồn của một người hiện đại, khoan hẵng bàn việc cậu có thể quen với cuộc sống sử nhân hay không, mỗi chuyện bị xâm phạm quyền riêng tư thôi đủ khiến Ninh Khả Chi bực dọc rồi. Cuối cùng vẫn đi tìm quản sự Tạ gia, thưa rằng cậu xuất thân từ gia đình nhỏ nên không quen được người khác hầu hạ, như vậy mới có thể đuổi tiểu tư và mấy người quét tước rời đi.

So với cảm giác khó chịu kia, cậu thà rằng tự dọn vệ sinh cực chút.

Đương nhiên vẫn cần người đưa cơm, tuy trong viện của cậu có gian bếp riêng biệt, Ninh Khả Chi cũng biết nấu ăn một tẹo, song bếp đất ở thời này… Thứ lỗi cho cậu lực bất tòng tâm…

May mà nhờ có thói quen này, hiện tại Ninh Khả Chi cũng không hoàn toàn tuyệt vọng.

Đợi khi chiều tiểu tư mang cơm đến phát hiện thì chắc cậu đã bệnh tới nỗi chỉ còn sót lại chút hơi thở.

#thêthảm# #thậtsựthêthảm#

Ninh Khả Chi nặng nề trở người, cố gắng dùng bộ não ướt thành một cục bột để tính xem bao lâu nữa mình mới được phát hiện.

Lúc tiểu tư mang bữa sáng đến thì cậu đang đổi chác với hệ thống, phong tục thời này là hai bữa một ngày, tức nghĩa cậu phải nằm trên giường gần tám tiếng, bốn canh nữa, mới có người đưa “cơm tối” vào buổi chiều đến.

Vả lại chắc gì tên tiểu tư kia sẽ phát hiện ra.

Bởi vì đôi lúc cậu bận tay, cũng thường bảo người ta cứ đặt ngay trước cửa.