Thế giới 1 - Chương 25: Tướng quân

Nhưng liệu cậu có thể đồng ý không?

Chắc chắn không được rồi!

Cậu vẫn chưa quên thân phận si tình của mình... hừm, quả là một người tình sâu không hối hận.

Có thể từ chối lời mời của “người trong lòng” sao?

Chắc là dù có ốm nặng đến chỉ còn một hơi thở cũng phải bật nắp quan tài mà đi.

Loại nhận thức nêu trên, Ninh Khả Chi có thể không cố nổi trong nửa non thời gian, nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng cơn cảm lạnh cỏn con này.

*

Núi Liên Hà hãy còn cách kinh thành một đoạn đường, cả nhóm người cưỡi ngựa đến đó.

Ninh Khả Chi: [Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa á! Nguyên chủ của cơ thể này quả nhiên có thể cưỡi ngựa!]

Hệ thống: [...]

Nó ngưỡng mộ thái độ lạc quan trong bất kể hoàn cảnh của ký chủ ghê.

Trên thực tế việc ký chủ gặp vấn đề về tâm lý là điều không tránh khỏi, hệ thống sẽ tự động xóa mờ ký ức về cái chết của ký chủ khi liên kết, tuy nhiên, ký ức của con người là một thứ vô cùng tuyệt diệu, ở một mức độ nào đó, nói rằng nó là phần của con người cũng chẳng ngoa, vậy nên, tất cả những gì hệ thống có thể làm là xóa mờ nó mà thôi. Nỗi đau của cái chết không dễ dàng bị lãng quên, nó có thể gợi nhớ lại bất cứ lúc nào nếu bị tác động vào.

Xét theo dáng vẻ trước đó của ký chủ, có thể thấy rõ ký ức về cái chết đã thức tỉnh, hệ thống đang chuẩn bị kích hoạt khẩn cấp để cưỡng bức can thiệp, kết quả đối phương lại tự điều chỉnh cảm xúc. Đó là một cú sốc tương đương với việc chết đi sống lại lần nữa, di chứng duy nhất để lại trên người ký chủ bây giờ chỉ là sốt rét.

Nhìn ký chủ hiện tại đang vui vẻ vì đã nhận được kỹ năng mới, hệ thống cảm thấy cần phải thay đổi đánh giá của mình về ký chủ đương nhiệm.

Ít nhất tâm lý này chưa từng xuất hiện ở những ký chủ trước đây nó từng dẫn dắt.

Hệ thống: [... Cậu vui là tốt rồi.]

Ninh Khả Chi cảm thấy ngữ khí của hệ thống không ổn lắm, nhưng cậu không để tâm.

—Đó là bởi hệ thống không hiểu sự lãng mạn của con người.

Xin hỏi thanh niên nào tuổi thơ lớn lên dưới ảnh hưởng của phim võ thuật mà không có ước mơ võ thuật “cưỡi ngựa cưỡi kiếm đến tận cùng thế giới”?

Bây giờ cậu xin hoàn thành cụm từ đầu tiên trong ba cụm từ này.

“Cưỡi ngựa”, à, chính anh là người chủ động giữ dây cương, điều khiển con ngựa.

Tình cảnh hiện tại của cậu không giống như ngồi trên ngựa và chụp ảnh tập thể ở một danh lam thắng cảnh hiện đại, cũng không phải là được ai đó dẫn đi chậm rãi trên đường.

Khi bị gió thổi trên lưng ngựa, ngay cả triệu chứng cảm lạnh và nghẹt mũi của Ninh Khả Chị cũng cải thiện rất nhiều.

*

Ninh Khả Chi hãy còn hăng hái không chú ý tới Tạ Tĩnh Dương ở bên kia đang quan sát sự háo hức của cậu, nhác thấy tâm trạng cậu khá ổn, thậm chí còn hơi nghiêng về phía trước, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm đó hắn thực sự lỡ lời rồi…

Lúc ấy Tạ Tĩnh Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ nhớ lại huynh trưởng rất thích rừng phong đỏ ở núi Liên Hà,

hồi nhỏ thường được đưa đến đó chơi, tuy nhiên sau này không có thời gian rảnh bởi huynh ấy phần lớn ở biên giới vào mùa thu. Nhưng mỗi khi vào mùa này, thư đến hỏi thăm rất nhiều, thậm chí còn nói đùa trong thư rằng nếu tiểu đệ có người mình thích thì nhất định phải dẫn người ấy đến nơi đây cùng ngắm.