Thế giới 1 - Chương 24: Tướng quân

Nhưng dọa thì vẫn bị dọa thật, bây giờ chân cậu nhũn hết cả ra.

Nếu không phải Tạ Tĩnh Dương đang đỡ cậu thì nói không chừng cậu ngồi bịch xuống đất rồi.

Tuy nhiên là một kẻ si tình xuất sắc, liệu cậu có thể nghĩ suy nghĩ này của Tạ Tĩnh Dương là sai không?

Không, tuyệt đối không bao giờ!

Coi như không có xuất thân ban đầu, tự bản thân Ninh Khả Chi, cậu cũng chả cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

20 điểm đó! Đạt gần được con số khổng lồ 20 điểm á!

Chỉ cần bị dọa ba lần, mục tiêu nhỏ bé của cậu ở thế giới này căn bản sẽ hoàn thành, bị dọa năm lần sẽ đạt điểm tối đa qua ải… Cậu còn không hài lòng gì nữa chứ?!

Trong chốc lát nhìn Tạ Tĩnh Dương, cảm thấy hắn mi mục thanh tú làm người thích chết được.

Tất nhiên, là nhân vật công chính của một cuốn sách, khuôn mặt của Tạ Tĩnh Dương chắc chắn không thể xấu được, mày kiếm tóc mai, sóng mũi dọc dừa, đôi mắt phượng dưới xương mày rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ áp bức. Nhưng lúc này hắn trông như áy náy giây lát, đáy mắt lộ ra ngượng ngùng thanh thoát của thiếu niên.

Ninh Khả Chi: ???

Này không đúng lắm.

Đây là công! Là công á!

Sao tự dưng hành động như "em trai nhỏ" vậy?

Hãy tha thứ cho cậu đã nghĩ như vậy.

Điều này khiến cậu nhớ đến người em họ của mình, nổi bật giữa đám đông từ khi còn nhỏ, ở giai đoạn cuối cùng của tuổi vị thành niên trước khi trưởng thành, cậu ấy đã vượt qua mốc 1,9 mét và tiến tới 2 mét, tuy nhiên đối phương đã lãng phí chiều cao đội bóng rổ của trường, ngay từ khi còn nhỏ hễ gặp phải chuyện gì là lại khóc oang oang chạy đi tìm anh trai.

Mỗi lần nghĩ đến hồi mẫu giáo cậu đứng trước mặt dì vỗ ngực bảo đảm sẽ bảo vệ em trai là Ninh Khả Chi bèn đen mặt.

—Thật sự không biết lúc đó cậu lấy niềm tin ở đâu ra mà cảm thấy cậu bé chỉ cao hơn một mét có thể bảo vệ được người em họ cao hơn mình cả cái đầu.



……

Nhưng nói ra thì dường như tuổi tác của Tạ Tĩnh Dương cũng không lớn.

Theo cách nói của cốt truyện, đối phương vừa mới nhậm chức vào năm ngoái... Theo lời nói lúc này nhậm chức năm 20 tuổi thành niên, năm nay hắn mới 21 tuổi…

Ninh Khả Chi: “...”

A, cái này…

Nhịn không được chỉ chỉ lên trời nói với em họ—

Nhìn người ta 21 tuổi kìa, rồi tự nhìn lại em 21 tuổi đi.

Sực nghĩ tới mình còn lớn hơn một tuổi.

Ninh Khả Chi: …

Được rồi, ổn rồi.

*

Chuyến đi đến núi Liên Hà cuối cùng vẫn được quyết định.

Mặc dù đã trải qua vài lần ngập ngừng của Tạ Tĩnh Dương trên đường đi.

↑Cuối cùng Ninh Khả Chi cũng không hiểu nhân vật công chính đang định nói gì.

Đêm trước khi đi, Tạ Tĩnh Dương nhờ người mang lời gửi đến, nói: “Nếu cơ thể tiên sinh không khỏe, không cần cưỡng cầu.”

Ninh Khả Chi quả thực có chút khó chịu.

Rõ ràng trước đó cậu từng bị quằn tới quằn lui nhưng không hề bệnh, cuối cùng bị ép phải đến khu mua sắm mua bệnh, nhưng ngày hôm đó có lẽ cậu thực sự sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, còn bị gió lùa, ngày hôm sau thức dậy cảm thấy chóng mặt, ngột ngạt, thực sự có triệu chứng cảm lạnh và sốt nhẹ.

Nói thật lòng, lời nói của Tạ Tĩnh Dương khiến cậu có chút cảm động.