Thế giới 1 - Chương 22: Tướng quân

Ninh Khả Chi: Này là quá đáng lắm luôn á!

Cậu thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên môi vẫn cố nở nụ cười.

“Đa tạ tướng quân, ngài không cần nhọc lòng đến thế.”

Giàu có thì tuyệt vời lắm à, có tiền mua quà sao không đi dỗ phu nhân tương lai đi? Ở đây đe dọa một người qua đường vô tội làm gì chứ.

Đương nhiên Tạ Tĩnh Dương nhìn ra vẻ mặt miễn cưỡng ấy.

Nhưng hắn không thấy kỳ lạ, phải nói phản ứng này mới là bình thường.

Tuy rằng không phải tất cả, nhưng bên trong đấy có một hai di vật của huynh trưởng.

Nếu đối phương nhận lấy mà chẳng tỏ vẻ khác thường nào, hắn sẽ nghi ngờ suy đoán của mình trước đó.

… Đây lại là một lần thăm dò nữa.

Nhưng lòng hắn ngầm hiểu.

Vị Ninh tiên sinh này không bằng lòng phân trần mối quan hệ của mình với huynh trưởng.

Có lẽ vì danh tiếng sau khi chết của huynh trưởng, hoặc có lẽ vì nguyên do nào khác…

Hôm nay hắn hành động như vậy, hẳn rằng tài trí của đối phương đã nhìn thấu ám thị của hắn.

……

Bẵng qua một lúc, cả hai đều im bặt.

Sau khi vạch trần thân phận, Tạ Tĩnh Dương nhất thời không biết phải làm sao.

Hắn do dự vài giây, hỏi: “Tiên sinh muốn đổi sang viện khác không?”

Hắn nghĩ, có lẽ đối phương muốn ở gần nơi của huynh trưởng lúc sinh thời hơn.

Ninh Khả Chi: “Không cần!”

!!!

Chẳng lẽ sợ cậu chết ở đây sẽ làm ô uế mảnh đất của hắn?!

—Này là quá, đáng, lắm, á!

Bắt gặp ánh mắt của Tạ Tĩnh Dương, Ninh Khả Chi mới ý thức vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá.

#Cậu biết hắn muốn gϊếŧ chết cậu#

#Nhưng cậu không thể để hắn biết rằng cậu biết hắn muốn gϊếŧ cậu#

#Nếu như hắn biết cậu biết hắn muốn gϊếŧ cậu, cơ chừng không cần đợi ngày khác, cậu sống không qua nổi hôm nay#

Ninh Khả Chi nhanh chóng tìm ra lợi và hại bằng tốc độ não mà cậu luyện thành trước đó.

Lý trí mách bảo cậu nên đưa ra câu trả lời như lời "gửi danh mục sách sang” giống với lần trước để xua đi tình huống ngượng ngùng này.

Nhưng kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cậu khiến cho việc thực hành trở nên khó khăn quá đỗi, tình huống trước cậu đã thể hiện vượt quá khả năng của mình, mà lần này áp lực sinh tử đang đè nặng lên cậu…

Áp lực vừa phải có thể biến thành động lực, nhưng áp lực quá mức có thể đè chết người.

Tóm gọn lại bằng một câu——

#Nôtìkhônglàmđược.jpg#

Sau khi cứng người một lúc, Tạ Tĩnh Dương bèn nhún nhường.

“Nếu tiên sinh không nguyện ý, vậy thôi quên đi.”

Ninh Khả Chi: ?

Dù không biết vì sao, nhưng đúng thật là thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó, đối phương lại tiếp tục nói: “Vừa đúng mùa lá phong trên núi Liên Hà, tiên sinh có muốn đi ngắm không?”

!!!

Một câu thọai kinh điển hiện lên trong đầu Ninh Khả Chi.

#Biết vì sao rừng cây phong lại đỏ au thế này không? Bởi những thây xác chôn sâu bên dưới#

Ninh Khả Chi: “...”

“……”

Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa: [Hệ thống thống thống thống cứu mạng điiiii—]

Ninh Khả Chi cảm thấy nếu không phải có hào quang hỗ trợ, cậu sẽ chịu không nổi khóc ròng ròng, ôm đùi Tạ Tĩnh Dương cầu xin hắn tha cho mạng chó này.

Cậu nhớ rằng mình đã đọc một cuốn sách về tâm lý học, hoặc một bộ phim truyền hình mạng về điều tra tội phạm, bảo rằng có một phương pháp tra tấn, đầu tiên là áp dụng nhiều tầng áp lực khiến tinh thần của phạm nhân căng thẳng đến cực hạn, sau đó mở ra một con đường để đối phương nhìn thấy khả năng trốn thoát, cuối cùng sẽ dập tắt hy vọng này trước mặt phạm nhân.