Chương 38: Cùng nhau hành tẩu giang hồ (4)

Chờ Tiêu Ly ẩn núp xong thì tiếng bước chân liên tiếp và ánh nến liền truyền đến, bộ trang phục màu trắng đặc trưng của Vân Tinh Cung nổi bật trong bóng tối, cảnh báo được giải trừ, Mộc Dao cũng buông xuống trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng của mình.

Sáu nữ đệ tử vừa trò chuyện vừa đi đến, sau đó cứ hai người kết bạn với nhau tạo thành một đôi đi đến Tinh Thần Điện và quảng trường trống trải đốt đèn, không bao lâu lại kết bạn rời đi, chờ tiếng cười như chuông bạc của các nàng biến mất một lúc thì Tiêu Ly mới từ chỗ ẩn thân đi ra, hắn nhanh chóng bay xuyên qua bức tường có đèn đuốc sáng trưng của quảng trường, sau đó hắn dừng lại trước cửa vào của Tinh Thần Điện, Mộc Dao vội vàng cẩn thận đuổi theo.

Tiêu Ly chỉ dùng vài giây liền mở được ổ khóa lớn của cửa điện, lúc hắn giải khóa Mộc Dao liền núp vào, quả nhiên nhìn thấy hắn không lập tức đi vào ngay mà lại cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía xong mới lấy ngọn nến đang cháy ở trên giá bưng vào bên trong.

Mộc Dao suy nghĩ hai giây, sau đó liền từ bỏ việc cũng lấy công cụ chiếu sáng như hắn vừa làm, bởi vì người có võ công cao cường đều rất nhạy cảm, hiện tại nàng có hệ thống hỗ trợ theo dõi nhưng cũng phải ráng hết sức mới theo kịp, nếu cầm ngọn nến đi theo phía sau hắn...... vậy chẳng khác nào trực tiếp nói cho hắn biết sau lưng có người đang theo dõi hắn.

Cho nên Mộc Dao bước vào trong điện sau đó cẩn thận khép cánh cửa phía sau lại, nàng chỉ có thể ở trong bóng tối không thấy rõ năm ngón tay mà dựa vào ánh nến mỏng manh phía xa để chỉ dẫn phương hướng.

Không thể không nói Tiêu Ly thật sự rất lợi hại, bởi vì hắn chỉ dùng mười phút ngắn ngủi liền thăm dò xong mật đạo trong điện, hơn nữa chỉ tốn hai ba phút liền tìm được cơ quan mở ra ám môn.

Mộc Dao thấy hắn đi vào, nghĩ nghĩ một chút cũng liền vào theo, Thủy Vô Ngọc đã từng mang ba đệ tử các nàng tiến vào nơi này, dù rằng số lần không nhiều lắm nhưng nửa đoạn mật đạo ban đầu nàng nhắm mắt đi cũng không thành vấn đề.

Mật đạo là do những người đi trước của Vân Tinh Cung kiến tạo, đến nay cũng có chút tuổi, bên trong có thể chứa đồng thời hai người cùng đi qua, cách mỗi hai trăm mét sẽ có một mật thất nhỏ, có mật thất thì có một bàn đá và ba chiếc ghế đá, có cái lại chỉ là một căn phòng trống không, mỗi mật thất lại đều có vài mật đạo, nơi này tuyệt đối được xem như là mê cung thông được bốn phương.

Có lẽ bởi vì có thêm hào quang của nam chính nên Tiêu Ly an toàn đi tới trung tâm mê cung, mỗi khi gặp ngã rẽ hắn liền dựa theo trình tự một trái một phải mà thay phiên nhau đi tới.

Mộc Dao đứng ở phía xa xem hắn thăm dò một hồi lâu, cuối cùng trong một mật thất có bàn đá hắn sờ được một cơ quan, không biết động tác của hắn như thế nào, bàn đá đột nhiên nứt ra từ giữa, nàng cũng thấy được bên trong ruột của bàn đá có một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo.

Tiêu Ly lấy ngọn nến để sát vào hộp gỗ cẩn thận xem xét, mày kiếm nhăn lại như suy tư gì đó một hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, chậm rãi duỗi tay vào trong cái bàn.

Mẹ ơi! Chỉ số thông minh của nam chính sao bỗng nhiên offline? Trong nguyên kịch tình hắn cũng không có dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy để mở rương cơ mà.

Dưới tình thế cấp bách, Mộc Dao bất đắc dĩ vội vàng hiện thân, vừa chạy đến vừa hô nhỏ một tiếng.

"Đừng chạm vào nó!"

Trong khoảnh khắc nàng phát ra tiếng đó Tiêu Ly cũng dừng tay, ngón tay thon dài cách chiếc hộp gỗ nhỏ khoảng một lóng tay.

Chờ nàng vội vàng chạy đến bên hắn thì Tiêu Ly liền bưng ngọn nến rọi về phía mặt nàng, trên mặt không thấy nửa điểm kinh ngạc, ngược lại cười như không cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là chủ nợ hôm qua."

Mộc Dao: "......" nàng biết mình không có khả năng lừa được hắn nhưng mất mặt chính là mới có vài phút đã bị người ta dụ ra.

"Tuy rằng không biết ngươi đi theo ta có mục đích gì, bất quá nếu ngươi đã theo vào tới đây, cũng nể tình ngươi đã tốt bụng nhắc nhở ta nên chúng ta có thể tạm thời hợp tác với nhau, ra khỏi nơi này ngươi xem như chưa từng nhìn thấy ta, mà ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an đi ra ngoài, ngươi thấy thế nào?"

Tiêu Ly không nhanh không chậm nói xong, sau đó vẫn khí định thần nhàn nhìn nàng như cũ, như thể nàng không phải là nửa cái chủ nhân của nơi này, cũng như hắn không phải là kẻ trộm bị bắt được vậy.

"Khẩu khí thật lớn, nơi này là địa bàn của Vân Tinh Cung ta, sao có thể để Tiêu đại hiệp muốn thế nào thì làm thế ấy như vậy được?"

Mộc Dao giả vờ cười lạnh hai tiếng, thái độ như một vị thiếu cung chủ đủ tư cách nên tỏ ra, Tiêu Ly không dao động, ngược lại độ cong nơi khóe miệng từ từ nhếch lên.

Sau đó hắn liền nhìn thấy người có thái độ cường ngạnh vừa rồi lập tức thay đổi ngữ khí nói: "Đương nhiên, vừa rồi là đứng ở lập trường của thiếu cung chủ, còn với bản thân Thủy Mộc Dao ta, dù ngươi huỷ hoại tòa địa cung này thì cũng không có chút quan hệ gì với ta cả."

Quả nhiên nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách...... xem ra, nàng cũng không phải rất tình nguyện làm thiếu cung chủ.

Lúc này Tiêu Ly mới phát hiện lần này nàng không mang khăn che mặt, dưới ánh nến da nàng hiện lên nõn nà, xinh đẹp như hoa...... bộ dạng này rất xứng với danh hiệu một trong những tứ đại mỹ nhân, hắn không si mê sắc đẹp, rất nhanh liền dời tầm mắt khỏi gương mặt của nàng.

Mặc kệ lời nàng nói là thật, hay chỉ vì sợ hắn sẽ gϊếŧ người diệt khẩu nên mới nói như thế thì hắn đều không để bụng. Tiêu Ly điềm đạm nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng liền ăn ngay nói thật, ta muốn tìm một thứ, nhưng sau khi tìm được ta sẽ không động vào nó chút nào, thỉnh Mộc Dao cô nương hãy trợ giúp ta."

"Thủy cô nương" ý chỉ thân phận thiếu cung chủ của Vân Tinh Cung, mà "Mộc Dao cô nương" thì chỉ là riêng bản thân Thủy Mộc Dao nàng mà thôi, không thể không khen ngợi EQ của nam chính này.

Mộc Dao làm bộ suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi thật sự không lấy nó đi?"

"Đương nhiên, Tiêu Ly ta trước nay luôn giữ đúng lời hứa." Hắn gật đầu, một bộ vô cùng chính nhân quân tử.

Nàng cười khẽ: "Nếu chúng ta đã hợp tác với nhau thì ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, nói vậy hẳn ngươi cũng đã sớm biết bản thân của chiếc hộp và ổ khóa đều chứa đầy châm độc, ngươi không cần phí công chạm vào nó làm gì, bởi vì nơi đó cũng chỉ có cơ quan và nọc độc."

Tiêu Ly liếc mắt nhìn chiếc hộp kia một cái, hắn không chút lưu luyến xoay người đi: "Nếu đã như vậy, ta cần phải tiếp tục đi tìm đồ vật kia, thỉnh Thủy cô nương dẫn đường giúp ta."

Mộc Dao nhướng mày, đôi mắt sáng ngời: "Ngươi tin ta?"

Tiêu Ly cũng cười như không cười trả lời: "Vừa rồi ngươi tin ta, ta cũng nên tín nhiệm ngươi." Ngay sau đó, hắn liền nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang nắm Phi Hồng kiếm của mình, chậm rãi mở miệng: "Dù sao nếu ta tìm không thấy món đồ đó thì tin là Mộc Dao cô nương cũng vẫn sẽ nguyện ý tìm cùng ta đến khi nào thấy mới thôi."

Sao bảo tín nhiệm ta cơ mà?!

Mộc Dao: "...... Ngươi cho rằng ngươi uy hϊếp thì ta sẽ theo?"

Hắn mỉm cười nhìn lại, quơ quơ Phi Hồng kiếm.

"...... Vậy ngươi rất thành công, ta theo."

Tiêu Ly mỉm cười thu hồi kiếm, Mộc Dao cười cười đi ở phía sau hắn, ừm, trói định đồng đội thành công.