Chương 4

Dù sao biển sâu cũng rất khác với đất liền, Hà Hoan đột nhiên đi xuống biển sâu như vậy thì vẫn không thể thích nghi được, có chút không thoải mái.

Bắc Hải rất gần núi Bất Chu, Hà Hoan bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ mượn thân xác của một sinh vật trong nước để tìm hiểu địa hình xung quanh, tiện thể tìm hiểu pháp lực của những tiểu yêu dưới biển sâu.

Cứ như vậy, Hà Hoan hóa thân thành một con cá âm thầm quan sát các sinh vật khác trong biển cả, đi theo hải lưu đến chỗ của một rặng san hô, san hô có màu sắc sặc sỡ lấp lánh, nhưng những loài linh ngư và hải yêu khác vội vàng bơi qua nơi này, dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.

Có chuyện lớn xảy ra thì dễ hỗn loạn, chi bằng hắn nhân cơ hội này tìm một thể xác phù hợp để tạm trú.

Hà Hoan đi theo linh ngư bơi đến trước một cung điện rất khác với cung điện trên đất liền, cung điện ở đây được làm bằng nhiều vật liệu có hình dáng kỳ lạ, có thủy tinh lưu ly trong suốt, có vỏ sỏ màu huỳnh quang, còn có một số khoáng thạch và thực vật kỳ lạ, ngoại trừ các đình lầu ở ngoài còn có những hang động ẩn giấu bên trong, chỉ là đường đi hình như rất ít, đa phần những tiểu yêu trong nước đều không cần đi qua nơi này.

Ngoại trừ phong cách xây dựng cung điện khác so với Tiên giới thì điều hấp dẫn Hà Hoan nhất chính là linh ngư.

Xung quanh cung điện lúc này có rất nhiều tinh linh của tộc Linh Ngư linh hoạt duyên dáng lắc lư trong nước như đang thì thầm với nhau chuyện gì đó, những chiếc vảy xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ, phần lớn tinh linh đều hóa thành hình dáng nửa người nửa cá, tấm lụa mỏng khoác bên ngoài cũng không thể che lấp được vẻ đẹp ấy.

Mà điều tuyệt vời nhất là trong số những linh ngư, có một người cá đuôi màu xanh lơ đung đưa nhẹ nhàng như một cung điện pha lê lấp lánh, giống như một cây tùng cô độc. Đuôi cá có màu xanh lơ đẹp mắt, mặt ngoài trong suốt như lưu ly, tấm lụa mỏng màu huỳnh quang ánh lam nhẹ nhàng đung đưa theo sóng nước, cả người toát ra vẻ đẹp của một vầng trăng cô độc trên dòng sông.

Tiêu tiêu túc túc, sảng lãnh thanh cử*.

*Tiêu tiêu túc túc, sảng lãnh thanh cử: tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc, tiêu tiêu là từ hình dung cử chỉ tiêu sái thoát tục, túc túc hình dung sự bình tĩnh, nghiêm túc, sảng lãnh là hào sảng sáng sủa, thanh là tráng kiện, cử là đĩnh đạc, rắn rỏi.

Chỉ một bóng dáng đã khiến cho tâm trí của Hà Hoan rung động. Hắn nghĩ nếu người này là tình kiếp của hắn thì quả thật không uổng công hắn đi một chuyến đến nhân gian độ tình kiếp.

Linh ngư vây quanh càng lúc càng nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều tiểu yêu, hải yêu cũng liên tục vây quanh lại đây, những âm thanh dễ nghe trong lúc nhất thời trở nên lộn xộn. Hà Hoan không hiểu ngôn ngữ của linh ngư và hải yêu, cũng không biết bọn họ đang thảo luận cái gì.

Hình như tình cảnh của thanh linh ngư không ổn lắm, những linh ngư và hải yêu vây xung quanh hắn dường như có chút ác ý với hắn, còn có những linh ngư ẩn nấp xung quanh cung điện cơ hồ cũng đối lập với hắn, ở giữa bọn họ có một nữ linh ngư xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn giống như nảy sinh mâu thuẫn trong việc tán tỉnh giữa các người cá?

Hà Hoan đột nhiên cảm thấy có chút không hứng thú, mặc dù nàng là một mỹ nhân nhưng vẫn không đẹp bằng thanh linh ngư, cho dù là khí chất hay tướng mạo cũng không bằng.

Hà Hoan muốn nhìn thấy thanh linh ngư kia trông như thế nào, nỗ lực bơi đến đối diện hắn. Nhưng bầu không khí đột nhiên thay đổi nửa chừng, người cá ở bên kia có vẻ đau đớn, đuôi cá nhanh chóng vùng vẫy, ngửa mặt lên trời hét một tiếng, ngay sau đó dòng nước ngầm yên tĩnh ở dưới đáy biển từ từ nổi lên, những linh ngư và hải yêu nghe thấy âm thanh đó liền bơi đi tứ phía.

Cùng lúc đó, những linh ngư có địch ý với thanh linh ngư kia nhanh chóng ra tay, dường như tất cả đều tấn công về phía thanh linh ngư, những cơn lốc xoáy từ dòng nước ngầm hung hăng đánh nát cung điện, binh khí va chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai và tia điện quang bắn ra tứ phía.

Nhưng Hà Hoan không có sức lực tham gia vào, hắn bơi không tốt, hơn nữa hắn cần phải che giấu thân phận của mình, đột nhiên bị tấn công bởi mạch nước ngầm trong trận chiến giữa các linh ngư.

Những linh ngư và hải yêu khác sớm đã rời xa cung điện này, chỉ còn Hà Hoan bị dòng nước cuốn qua, hắn vừa phải tránh đυ.ng vào đá ngầm ở cung điện vừa phải cố gắng tránh né những linh ngư đang đánh nhau, cả người chật vật vô cùng.

Cũng may trận chiến những linh ngư đó dường như sắp kết thúc rồi, thanh linh ngư kia đang giữ thế thượng phong. Hà Hoan lúc này đang quan sát xung quanh, nhìn thấy một nữ linh ngư đang ẩn mình trong một mảnh xúc tua mềm mại, trong xúc tua còn có những quả trứng tròn trịa trong suốt, số lượng còn không ngừng tăng lên, linh ngư này đang đẻ trứng sao?

Đây là một cơ hội tốt, hắn có thể dễ dàng mượn thể xác của một quả trứng cá, hơn nữa nhân quả hắn phải trả cũng rất ít.

Cùng lúc này, đám linh ngư kia cũng đánh xong, hắn dùng toàn bộ pháp lực nhanh chóng bơi đến viên trứng cá lớn nhất, một tia sáng chợt lóe lên ở giữa trứng cá, nhưng ngay sau đó hắn đã bị xúc tua kỳ quái kia giật điện, dường như còn phóng ra những độc tố làm cho dòng chảy của nước biển đột ngột chảy xiết, trước mắt Hà Hoan tối sầm lại, hắn rơi vào trạng thái mất ý thức, dựa vào một tia tỉnh táo cuối cùng để bám vào trứng cá.