Duyên Phận rời đi, tuy rằng khiến cho Nịnh Manh có chút bùi ngùi xúc động, nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh.
Duyên Phận có thể nhìn thấy cô ở bên cầu Nại Hà, vậy chưa chắc sau này đã không thể gặp lại.
Nịnh Manh nhanh chóng ổn định tâm trạng, chuyển sự chú ý sang thương thành đặt trong hệ thống.
Trong thương thành của hệ thống cái gì cũng có, giá cả cũng có cao có thấp.
Nịnh Manh dùng suy nghĩ điều khiển, lật một vòng, cuối cùng mua một chút quần áo đồ ăn và thuốc ra ngoài.
Giá thuốc có cao có thấp, nhưng thứ Nịnh Manh mua cũng thuộc vào hàng trung thượng đẳng.
100 linh tệ, chỉ trong nháy mắt cô đã tiêu mất hai phần ba, chỉ còn lại mỗi 32 linh tệ.
Mà trên chiếc giường trong nhà gỗ thoáng cái đã có thêm rất nhiều thứ, tất cả đều là đồ Nịnh Manh mua từ thương thành của hệ thống.
Lúc Nịnh Manh nói chuyện với Duyên Phận, Kỳ Dữ đã phát hiện gỗ và đá dẫn lửa trong căn phòng, nhanh chóng nổi lửa lên.
Hắn thấy trên giường đột nhiên có một đống đồ liền quay sang nhìn Nịnh Manh.
"Ký chủ, anh mau nhìn xem, những thứ này đều là tôi dùng tiền đổi trong thương thành đấy, có quần áo quần, có thuốc trị thương, còn có đồ ăn nữa."
Nịnh Manh nhảy nhót trên bàn, chủ động mở miệng nói với Kỳ Dữ.
Điều này đối với người bình thường thì có thể sẽ khó mà tưởng tượng được, nhưng Kỳ Dữ đã quen rồi, dường như sau khi gặp Nịnh Manh, những chuyện xảy ra bên cạnh hắn không thể dùng lẽ thường và khoa học để giải thích nữa.
Kỳ Dữ đi tới, sắp xếp lại đồ đạc.
Quần áo trên người ướt sũng, Kỳ Dữ vốn định cởi ra hong khô, nhưng giờ đã có quần áo mới rồi, hắn liền cởi bộ đồ ướt kia ra thay sang bộ Nịnh Manh mới mua cho hắn.
Quần áo mua từ thương thành của hệ thống nhìn bên ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng chất liệu vải thì là cực phẩm.
Một người trông vốn vô cùng chật vật, vừa thay quần áo liền biến thành một thiếu niên tuấn tú sáng sủa.
Khí chất trên người Kỳ Dữ không hề hợp với căn nhà gỗ cũ nát này.
Hắn tùy tiện đứng ở đó, giống như ánh đèn chiếu sang căn nhà gỗ nhỏ vậy.
Nịnh Manh đổi được hai loại thuốc từ thương thành của hệ thống, một loại uống, một loại đắp, thương thành còn tặng miễn phí một gói băng gạc nhỏ.
Kỳ Dữ uống thuốc, băng bó vết thương của mình xong thì ôm Nịnh Manh, cầm thức ăn ngồi xuống bên đống lửa.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, sấm sét vang dội.
Nhưng Nịnh Manh được Kỳ Dữ ôm vào trong ngực đã không còn sợ hãi như vừa mới xuyên qua nữa.
Nịnh Manh ngồi trên đùi Kỳ Dữ, Kỳ Dữ cầm thịt nướng và bánh mì trong tay, ăn một miếng sau đó xé xuống đút Nịnh Manh một chút.
Hình thể Nịnh Manh chỉ lớn bằng bàn tay Kỳ Dữ, cô ngồi trên đùi Kỳ Dữ, cái đuôi nhỏ mà ngắn rủ xuống theo đùi hắn, hai chân trước cầm thịt nướng, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Những mảnh vụn rơi trên quần áo của hắn, nhưng Kỳ Dữ lại không hề để ý, nhìn Nịnh Manh ăn xong, lại xé cho cô một miếng.
Bên cạnh đống lửa, bầu không khí giữa một người một thú hòa hợp đến kì lạ.
Sau khi ăn no, Nịnh Manh nằm thẳng trên đùi Kỳ Dữ, bụng tròn vo.
Kỳ Dữ không nói gì, Nịnh Manh bắt đầu nghiên cứu về giống loài mà cô xuyên vào.
Cô cụp mắt, giơ móng vuốt nhỏ lên nhìn, hai móng vuốt nhỏ đều đen như mực, cũng không phải quá sắc bén. Toàn thân trên dưới còn bao phủ một lớp vảy màu đen, dùng móng vuốt chọc chọc thì rất tinh tế mềm mại, không hề cứng.