Chương 28: Con vợ lẽ phế vật báo thù (3)

Ầm!

Thiên lôi cuồn cuộn!

Ánh sáng đỏ trắng nổ tung sau lưng Kỳ Dữ, mưa to xối ướt đẫm cả người.

Nịnh Manh không biết lần này mình xuyên thành cái gì, nhưng chắc chắn không phải người!

Cô không chỉ có đuôi, hơn nữa hình thể chỉ bằng nắm đấm của Kỳ Dữ!

Nịnh Manh không để ý tới những thứ khác, vội vàng xoay người bò lên cánh tay Kỳ Dữ, vươn móng vuốt bám chặt lấy cổ tay nhỏ của hắn.

Mưa lớn như vậy, nên đi đâu tránh mưa đây?

Trên người Kỳ Dữ vốn đã có vết thương, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ sinh bệnh!

Nịnh Manh trong lòng lo lắng nghĩ ngợi, nhưng ngay lúc này, trong đầu cô bỗng xuất hiện một cái bản đồ, chính là đỉnh núi hai người đang đứng.

Nịnh Manh đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu thúc giục Kỳ Dữ: "Ký chủ, đi về bên trái sẽ thấy một con đường nhỏ, đi theo con đường nhỏ thẳng xuống sẽ có phòng ở!"

Kỳ Dữ nghe Nịnh Manh nói vậy, không chút do dự nhấc chân đi về phía kia.

Đi sang bên trái mấy bước, Kỳ Dữ quả nhiên nhìn thấy một con đường nhỏ, theo con đường nhỏ đi thẳng xuống, trong cơn mưa to loáng thoáng nhìn thấy một gian nhà gỗ nhỏ.

Kỳ Dữ ôm Nịnh Manh, cất bước đi vào.

Căn nhà gỗ nhỏ này cũng không lớn, hết sức đơn sơ, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ cũ nát và một cái giường gỗ.

Nơi này là chỗ những tiều phu lên núi đốn củi thỉnh thoảng tránh mưa nghỉ ngơi, lúc Kỳ Dữ ôm Nịnh Manh đi vào cũng không có ai.

Kỳ Dữ đi vào, nhìn chung quanh căn nhà gỗ nhỏ này một vòng sau đó đặt Nịnh Manh lên bàn.

Toàn thân Kỳ Dữ ướt sũng, quần áo dính đầy bùn.

Trên cổ tay hắn có một vết thương do An Duệ cắt cổ tay tự sát, tuy đã không còn chảy máu nữa nhưng ống tay áo vẫn dính đầy máu đỏ.

Nịnh Manh lắc lắc người, trong lòng vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Kỳ Dữ lúc này.

“Nếu cô đã sốt ruột như vậy, vì sao không đi giúp hắn? "Giọng nói đã lâu không nghe thấy vang lên trong đầu Nịnh Manh.

Là giọng nói của Duyên Phận.

Nịnh Manh sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Dữ, sau đó trả lời trong đầu: "Duyên Phận? Cậu vẫn ở đây sao?”

Cũng không trách được tại sao Nịnh Manh lại kinh ngạc như vậy, từ sau khi ký khế ước với Kỳ Dữ, Duyên Phận đã không còn xuất hiện nữa, Nịnh Manh còn tưởng nó đã rời đi.

“Tôi vẫn luôn ở đây." Duyên Phận mở miệng trả lời.

Nịnh Manh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng hỏi: "Cậu vừa mới nói như vậy là có ý gì? Đúng là tôi lo lắng cho ký chủ, nhưng sao tôi giúp được?”

"Cô quay lại không gian hệ thống nhìn kỹ xem mình có bỏ sót cái gì không, tôi dung hợp cô vào hệ thống không phải chỉ là để cho hai người kí khế ước, thân là hệ thống, cô cũng có thể giúp Kỳ Dữ hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe Duyên Phận nói vậy, Nịnh Manh lập tức nhắm mắt lại, ý thức trở về không gian hệ thống.

Không gian hệ thống sáng rực, màn hình hiển thị nhiệm vụ chưa hoàn thành kia vẫn sừng sững ở đó.

Nhưng sau khi Nịnh Manh cẩn thận cảm nhận một chút, cuối cùng cô cũng phát hiện mình bỏ sót cái gì.

“Ra đi.” Nịnh Manh mặc niệm trong lòng một câu, sau đó quả nhiên không gian hệ thống đã xuất hiện một giao diện khác.

Đó là thương thành riêng của hệ thống.

Giao diện này có rất nhiều mặt, mỗi mặt có một trăm ô vuông, mỗi ô vuông lại có đủ loại đồ vật, rực rỡ muôn màu.

Sau đó Nịnh Manh còn nhìn thấy tài khoản cá nhân của mình ở phía dưới.

Tên họ: Nịnh Manh

Tài khoản: 100 linh tệ!

Hu hu hu!

Cô cũng có tiền, cũng có thể mua đồ!

Nịnh Manh nhìn thấy cái này, phải nói là lệ nóng quanh tròng.

“Duyên Phận, tôi thấy rồi! Cảm ơn cậu!” Nịnh Manh ở trong đầu liên tục nói cảm ơn Duyên Phận..

“Không cần khách sáo, đây là duyên phận giữa chúng ta.” Duyên Phận đáp lời, sau đó lại nói với Nịnh Manh: "Công năng của hệ thống không chỉ là những cái cô thấy trước mắt, những thứ chưa biết, sau này cô sẽ dần phát hiện. Tôi phải đi rồi, hai người bảo trọng.”

Đi sao?

Trong lòng Nịnh Manh có chút hoảng hốt.

Có thể nói sau khi cô mất trí nhớ, Duyên Phận là người đầu tiên cô tiếp xúc, lại còn giúp đỡ cô rất nhiều, thế mà bây giờ nó lại phải đi rồi sao?

Nịnh Manh hỏi: "Cậu đi đâu?"

"Vũ trụ mênh mông, đại địa vô ngần, mọi việc không thể nói rõ được, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.” Duyên Phận nói xong những lời này thì rất lâu không mở miệng nói thêm gì nữa.

Nịnh Manh biết, lần này nó thật sự rời đi rồi.