Chương 13: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 12

“Hiền vương thật đúng là gấp không chờ nổi mà, bệ hạ vừa xảy ra chuyện liền lập tức đi diệt trừ người đối đầu với ngươi, xem ra, hiền vương đối với vị trí bệ hạ là nhất định phải có được.”

Lạc Thanh cười khẽ, không hoảng hốt chút nào, khi cậu nghe được quản gia nói hiền vương mang cấm vệ quân tới, liền biết đối phương có tính toán gì.

Cũng xác định, độc mà Tông Chính Uyên trúng chắc chắn là cùng đối phương có quan hệ.

Trong truyện viết Tông Chính Uyên hàng năm đau đầu bệnh tật không hết, dẫn tới điên cuồng cuối cùng tử vong, chắc chắn đây không phải là chân tướng.

Chân tướng có thể là bị Tông Chính Càn hạ độc, năm này qua tháng nọ, mới có kết cục như vậy.

A...

Vì duy trì thanh danh hiền vương, cũng xem như là hao tổn tâm huyết.

Nhưng mà.

Cậu cũng quá xui xẻo đi.

Sao mà mỗi lần Tông Chính Uyên hôn mê, đều có liên quan tới cậu, này rất thái quá, đã nói tốt là áp chế được vận đen của cậu đâu?

Lạc Thanh không dấu vết liếc mắt nhìn hệ thống ngồi xổm trên vai mình, đang co lại đầu nhỏ, thanh âm sâu kín: ‘ thống a, ngươi nên đi kiểm tra lại đi. ’

Một chút cũng không đáng tin cậy sao.

Trái tim tình yêu trên đầu hệ thống lạch cạch rớt xuống, hai bàn tay ngắn nhỏ che lại mặt, giống như, ta cái gì cũng không biết ta bây giờ không có ở đây không cần phải tìm ta.

Trong lòng cũng rất buồn bực.

Nhẫn mà nó cho ký chủ chính là của Phụ Thần mang, sao có thể không có hiệu quả chứ?

Nhất định là, nhất định là do ký chủ của mình quá xui xẻo.

Chứ không phải liên quan tới nó!

Tông Chính Càn ánh mắt âm trầm, trên mặt lại mang theo một mạt khoái ý: “Tô Lạc Thanh ngươi không cần gán tội cho bổn vương, cũng đừng mơ tưởng chia rẻ quan hệ của bổn vương cùng hoàng huynh, bổn vương đối với hoàng huynh trước nay chỉ có tôn kính, quyết sẽ không thương tổn hoàng huynh cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hoàng huynh, ngươi vẫn là đừng nhiều lời, giơ tay chịu trói, sẽ không chịu đau khổ trên da thịt.”

Lần này, hắn xem xem ai có thể cứu được cậu ta.

Trong hoàng cung hắn đã khống chế được, Tô Chí hợp trong chốc lát cũng sẽ không về, cho dù là có trở lại, cũng sẽ không thay đổi được gì.

“Có vu hãm hay không trong lòng hiền vương tự biết rõ, dù sao ngươi cũng sẽ không thừa nhận chính ngươi là người hạ độc bệ hạ xong rồi đổ lên đầu ta, tuy rằng đây là sự thật, nhưng cũng không sao, ai bảo ta biết hiền vương ngươi vốn chính là một người vô sỉ đâu.”

Lạc Thanh buông tay, giống như là rất bất đắc dĩ, sâu kín thở dài, nhưng lời nói ra, lại làm cho mọi người ở đây, hai mặt nhìn nhau.

Độc bệ mà hạ trúng là do hiền vương hạ?

Thiệt hay giả?

Bởi vì Tông Chính Càn động tác quá lớn mà hấp dẫn bá tánh tới vây xem, sôi nổi lên nhỏ giọng nghị luận.

“Tô Lạc Thanh ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.” Tông Chính Càn nghe thanh âm xung quanh, biểu tình khó coi, quát lớn về phía cấm vệ quân còn chưa có đi lên: “Thất thần ở đó làm gì, còn không mau bắt lại cho bổn vương.”

“Chậm đã.” Tô Lạc Thanh cao giọng, sửa thành vân đạm phong khinh, biểu tình trở nên sắc bén khϊếp người, lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc Long văn, “Bản công tử được bệ hạ ban cho quyền, có thể trực tiếp ra lệnh giống như bệ hạ, người khác không có quyền ngăn cản, hiền vương dã tâm bừng bừng bằng mặt không bằng lòng kháng chỉ không tuân, các ngươi cũng muốn kháng chỉ giống hắn?”

Cấm vệ quân tức khắc dừng lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lại nhìn về phía hiền vương.

Trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tông Chính Càn hung hăng nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo: “Tô Lạc Thanh ngươi bây giờ là tội nhân, hoàng huynh tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi thế mà hạ độc hại hoàng huynh, cô phụ hắn, không cần phải cố kỵ, đem người bắt lại, sau này bổn vương sẽ tự mình thuyết minh với hoàng huynh.”

Cấm vệ quân nghe được mệnh lệnh của hiền vương, lại lần nữa tiến lên.

Lạc Thanh nheo mắt lại, “Thực tốt, bên ngoài giả vờ cũng không làm, các ngươi đúng là đang chuẩn bị tạo phản, hiền vương đúng là làm một việc rất lớn, ngay cả cấm vệ quân ngươi cũng có thể sử dụng, trong cung ngươi cũng đã khống chế được đi, chỉ sợ không tới hai ngày bệ hạ chắc sẽ chết bệnh đi.”

Tông Chính Càn tâm cả kinh.

Nhìn chằm chằm Tô Lạc Thanh, tràn đầy sát khí.

Cậu ta quả nhiên không thể lưu lại.

Giờ khắc này, Tông Chính Càn thế nhưng lại sinh ra chút tiếc nuối, Tô Lạc Thanh thật sự rất thông minh, có thể xem như là một nhân tài, đáng tiếc, không chịu làm việc cho hắn.

Mà tất cả những người thông tuệ không chịu nghe lời hắn, đều không thể sống.

Không để ý tới chung quanh đang khe khẽ nói nhỏ, tràn đầy oán giận: “Tô Lạc Thanh, ngươi đúng là không muốn sống, ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể chọc giận bổn vương, bổn vương khuyên ngươi, không cần nghĩ cách kéo dài thời gian, nếu không, đừng trách đao kiếm không có mắt.”

“Nha, bị ngươi nhìn ra rồi ta là đang kéo dài thời gian nha.” Lạc Thanh khoa trương nhướng mày, giống như có chút ngượng ngùng, “hóa ra Hiền vương cũng không ngu sao.”

“Ngươi!” Tông Chính Càn tức không thôi, hướng về phía cấm vệ quân rống giận: “ngay cả một người cũng bắt không được sao, muốn các ngươi có tác dụng gì.”

Cấm vệ quân bước nhanh về phía Tô Lạc Thanh.

Tô Lạc Thanh đang muốn lấy cây đao ở phía sau ra, trên không trung một tiếng pháo vang.

Trước cửa lớn của phủ thừa tướng, nháy mắt xuất hiện mấy chục người nam tử thống nhất ăn mặc trang phục màu đen kính mích đeo mặt nạ.

Chặt chẽ bảo hộ trước người Tô Lạc Thanh.

Tô Lạc Thanh trong lòng kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Ám Một đồng thời xuất hiện.

Ánh mắt dò hỏi.

“Chủ tử lo lắng cho công tử, để thuộc hạ bên người công tử bảo hộ, lại an bài thêm một đội người ẩn ở nơi tối tăm, vì phòng ngừa vạn nhất.” Ám Một thanh âm lạnh băng vô cảm, Tô Lạc Thanh lại nghe đến ngực nóng lên.

Hóa ra, Tông Chính Uyên còn vì cậu mà an bài nhiều như vậy sao?

Thật là.

Khóe môi nhịn không được hơi hơi cong lên.

Cậu thu hồi lại lời nói lúc trước, cậu thật ra một chút cũng không xui xẻo.

“Công tử không cần phải lo lắng, thuộc hạ sẽ xử lý nơi này.” Ám Một tiếp tục nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tông Chính Càn cách đó không xa, như là đang nhìn người chết.

Hắn sở dĩ lúc trước không có xuất hiện, một là đi liên hệ người, hai là tìm hiểu tin tức trong cung, cho nên mới bị trì hoãn.

Tông Chính Càn biểu tình biến đổi, theo bản năng lùi về phía sau một bước, ánh mắt kia, không phải là thị vệ bình thường nên có.

Tên này nhất định là đã từng gϊếŧ người!

Vẫn là đã trải qua cực hạn huấn luyện, trên tay dính máu.

Bình ổn lại tâm tình, lạnh giọng chất vấn: “Tô Lạc Thanh, ngươi cũng dám nuôi binh, rắp tâm ra sao, Tô Chí hợp có phải là muốn mưu phản hay không.”

Tông Chính Càn trong lòng rất là cao hứng, nguyên bản hắn liền phải khiến cho Tô Lạc Thanh chết.

Còn lo lắng bởi vì chuyện trúng độc không có chứng cứ, đến lúc đó bị đám lão già kia gây chuyện.

Hiện tại thì tốt rồi.

Tự mình nuôi binh, hắn có thể xử lý ngay tại chỗ không cần bất luận lý do gì.

“Một cái miệng của Hiền vương, trắng cũng bị nói thành đen, phiền toái hiền vương ngươi trợn to con mắt ra mà nhìn cho rõ, bọn họ là ai.” Lạc Thanh nói xong lại như là nhớ tới, vỗ vỗ tay, “Ai nha, ngượng ngùng, ngươi chỉ là một cái Vương gia, làm sao mà biết được chỉ có bệ hạ mới có ám long vệ thôi.”

Ý cười trào phúng kia, thẳng tắp chui vào trong lòng Tông Chính Càn, tức khắc đôi mắt đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm một đám bảo hộ ở trước người Tô Lạc Thanh, không dám tin tưởng.

Cậu như thế nào sẽ có ám long vệ!

Cậu ta sao có thể có được?!

Đây không phải là sự thật.

Đây nhất định không phải là sự thật.

Thân phận Ám long vệ là đòn sát thủ của đại quân vương, cũng là bùa bảo mệnh.

Hắn vẫn luôn không có trực tiếp khiến cho Tông Chính Uyên chết đi, ngoại trừ thanh danh, nguyên nhân lớn hơn nữa đó là điều tra không ra tin tức của ám long vệ, không dám liều lĩnh.

Hắn lại không muốn mình chân trước gϊếŧ Tông Chính Uyên, sau lưng lại bị xuất quỷ nhập thần cả đời chỉ trung thành với một vị chủ tử, chủ tử sống, ám long vệ sống, chủ tử chết, ám long vệ sẽ cùng địch nhân không chết không ngừng, ám long vệ tập kích bỏ mình.

Mà nếu là tự nhiên tử vong, như vậy ám long vệ liền sẽ bị giao cho tân nhiệm đế vương.

Hoặc trực tiếp tuẫn táng, hoặc phân phát.

Tông Chính Càn không nghĩ ra, Tông Chính Uyên vì sao lại đem ám long vệ quan trọng như vậy đều cho Tô Lạc Thanh.

Khoan đã.

Ai nói đây là ám long vệ.

Nếu hắn không thừa nhận, thì sẽ là không phải!

“Tô Lạc Thanh, ngươi thật là to gan, vì để thoát tội, mà cũng dám giả mạo ám long vệ, hôm nay bổn vương phải thay hoàng huynh thanh trừ ngươi.”

Vung tay lên, cấm vệ quân đang chờ ở bên người hắn, lập tức giơ lên cung tiễn, nhắm ngay vào Tô Lạc Thanh.

“Tử thương bất luận, một người cũng không lưu.” thanh âm Tông Chính Càn nảy sinh ác độc.

Cấm vệ quân nghe vậy, lập tức kéo cung ra, mắt thấy tình thế chạm vào là nổ ngay, mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động, mang theo thanh âm va chạm của khôi giáp.

Một đội quân sĩ trang bị hoàn mỹ, khí thế nghiêm nghị, tựa như một con dã thú hung mãnh, tách ra đám người, nhanh chóng vây quanh toàn bộ người của Tông Chính Càn.

Tông Chính Càn trong lòng cả kinh, nhanh chóng nhìn lại.

Lạc Thanh cũng nghi hoặc, ngước mắt nhìn ra xa.

Quân đội trang nghiêm, phân ra hai bên.

Kim quan đội đầu được đính hồng bảo thạch, hai hạt châu theo tơ vàng mà buông xuống, người mặc văn bào màu đen được thêu kim long, đai lưng nạm ngọc chạm rỗng điêu khắc, nam nhân tuấn mỹ khí thế uy nghiêm làm người sợ hãi, chậm rãi đi tới.

Ánh mắt như ưng: “Người của trẫm, ai dám động.”

Tác giả có lời muốn nói: Bạo - Tông Chính Uyên - quân: A! Hôm nay cũng là một ngày trang X, thanh thanh, mau, khen ta đi~

Tông Chính Càn: MD hôm nay lại là một ngày thất bại, tức chết (╯‵□′)╯︵┻━┻