Chương 14: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 13

Tông Chính Càn thân hình lảo đảo, không dám tin mà nhìn người đi tới, tay rũ ở bên người nhịn không được phát run.

Như, như thế nào có thể.

Hắn sao lại xuất hiện ở đây?

Hắn không phải đã trúng độc? Trong cung cũng toàn bộ đã bị khống chế, cho dù là hắn có tỉnh lại, cũng sẽ có người thông tri cho mình, nhưng vì sao mình một chút tin tức cũng không thu được?

Tông Chính Càn hô hấp ngưng lại, trong lòng là một mảnh hoảng loạn.

Tông Chính Uyên nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức lướt qua người hắn.

Tô Lạc Thanh nhìn người đi tới chỗ mình, cười đến nở hoa: “Ngươi tới rồi.”

“Ừ, ta đã tới chậm.” Tông Chính Uyên ngừng ở trước mặt Tô Lạc Thanh, có chút áy náy: “Để ngươi phải chịu ủy khuất, là ta không đúng.”

Tô Lạc Thanh lắc đầu, “Không đâu, cũng không tới chậm, vừa đúng lúc.”

Tông Chính Uyên ánh mắt ôn nhu, cậu luôn như vậy tâm địa thiện lương, ai, quá lương thiện sẽ bị khi dễ, mình nhất định phải chú ý nhiều hơn mới được, không thể để loại chuyện này xảy ra tiếp được.

Lạnh lùng nhìn về phía Tông Chính Càn, thanh âm lạnh lẽo: “Hiền vương tâm rất lớn, người đâu, hiền vương kháng chỉ không tôn, mưu nghịch phạm thượng, áp giải về Tông Nhân Phủ.”

Tông Nhân Phủ chuyên môn giam giữ hoàng tử vương tôn phạm tội.

Một khi vào Tông Nhân Phủ, cũng đừng nghĩ có thể đi ra.

Tông Chính Càn sắc mặt đại biến, vội vàng mở miệng: “Hoàng huynh, thần đệ oan uổng, thần đệ chỉ là lo lắng cho hoàng huynh, tuyệt đối không có ý định mưu nghịch phạm thượng, còn thỉnh hoàng huynh nắm rõ.”

Hắn không thể đi vào.

Giờ phút này cũng không thể trực tiếp động thủ, người hắn mang đến không đủ.

Đáng chết.

Sao lại biến thành như vậy, rõ ràng tất cả đã đâu vào đó.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Chẳng lẽ, Tông Chính Uyên bị trúng độc hôn mê là giả?

Hắn cố ý gài bẫy mình?

Tông Chính Uyên trúng độc hôn mê cũng không phải là giả, độc tố trong cơ thể hắn đã bạo phát, một khi ngủ sẽ không tỉnh nữa.

Chuyện này còn phải cảm tạ Tô Lạc Thanh tặng huân hương, bên trong có dược cùng độc không màu không vị trong thân thể hắn nảy sinh tác dụng, trực tiếp làm cho độc phát tác.

Còn phải cảm tạ Tô Lạc Thanh tặng huân hương, tuy là độc đã phát tác, nhưng bên trong đồng dạng có áp chế giải dược.

Cho nên dưới tác dụng đó, thân thể hắn không chịu nổi, liền ngất đi.

Trải qua trị liệu của thái y, mới vừa tỉnh lại ở một khắc trước.

Vừa tỉnh lại liền thu được tin tức của ám long vệ truyền đến, lập tức mang theo Vũ Lâm Vệ, cấm quân được hắn lãnh đạo tới.

Đệ đệ tốt của hắn, thật đúng là gấp không chờ nổi.

“Hoàng huynh, thần đệ thật sự không có bất luận cái gì dị tâm, đây đều là hiểu lầm.” Tông Chính Càn thấy Tông Chính Uyên không nói chuyện, cái trán đổ mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ, đối phương thật sự đã biết được hoàn toàn ý tưởng của hắn?

Tông Chính Uyên cười nhạo, “Ngươi đúng là chưa từng có dị tâm.”

Tông Chính Càn nghe vậy tức khắc nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt, xem ra Tông Chính Uyên cũng không biết nhiều đến vậy, đang muốn biểu hiện một chút trung thành, liền lại nghe thấy đối phương nói.

“Ngươi chỉ là toàn tâm toàn ý muốn đưa trẫm vào chỗ chết, ngồi tốt trên vị trí của trẫm.”

Tông Chính Càn sắc mặt biến đổi.“Hoàng huynh ta tuyệt không có, không có, là ai, việc này nhất định là có người vu hãm cho thần đệ, thần đệ đối hoàng huynh là trung thành và tận tâm, hoàng huynh.”

“Hiền vương xác thật là đối bệ hạ trung thành và tận tâm, trung thành và tận tâm nói dối, trung thành và tận tâm mưu hại trung thần, trung thành và tận tâm hạ độc cho bệ hạ, trung thành và tận tâm chờ bệ hạ chết, như vậy xem, thật là lại trung thành lại toàn tâm toàn ý đâu.” Tô Lạc Thanh loạng choạng không biết chỗ nào móc ra cây quạt, tràn đầy cảm khái.

“Tô Lạc Thanh!” Tông Chính Càn hai mắt bốc hỏa.

Lạc Thanh vội vàng che lại lỗ tai: “Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì, làm ồn tới ta.”

Tông Chính Càn tức muốn hộc máu, chỉ vào Tô Lạc Thanh cả người phát run, “Ngươi, ngươi, hoàng huynh, huynh ngàn vạn không cần nghe cậu ta hồ ngôn loạn ngữ, thần đệ lần này chỉ là nhất thời không đúng mực, trong cung truyền đến tin tức huynh trúng độc hôn mê bất tỉnh, ta luống cuống, huynh là cây trụ của An quốc ta, không thể ngã xuống, cho nên nhất thời khó thở, mới có thể trực tiếp đem cấm vệ quân tới đây.”

“Hoàng huynh, thần đệ thật sự không còn suy nghĩ, chỉ là tức giận phẫn nộ, hoàng huynh.” Tông Chính Càn vô cùng khẩn thiết, dường như sợ mình bị hiểu lầm, có vẻ vô cùng chân thành.

Bá tánh vây xem, cảm thấy lúc trước hắn duy trì hình tượng, thế cho nên có chút người nhịn không được tin tưởng, sôi nổi mở miệng nói chuyện vì hắn.

“Bệ hạ, chuyện này có phải hay không thực sự có cái gì đó hiểu lầm a?”

“Đúng vậy đúng vậy, hiền vương luôn chiêu hiền đãi sĩ, đối đãi với mọi người hiền lành, hẳn là sẽ không làm ra chuyện như vậy, nói không chừng là có cái gì đó hiểu lầm.”

“Hiền vương điện hạ đối với chúng ta đều vô cùng thân thiện, không giống như vậy, còn thỉnh bệ hạ nắm rõ.”

Tới sớm thấy toàn bộ quá trình, đối với Tô Lạc Thanh thập phần kính yêu, lập tức mở miệng phản bác.

“Làm gì có hiểu lầm, hiền vương lần này rất là quá mức a, Lạc Thanh công tử đã nói hiền vương không có quyền bắt cậu ấy, hiền vương còn kháng chỉ, thật sự đại bất kính.”

“Đúng vậy, cho dù là nói bệ hạ trúng độc, nhưng không có chứng cứ, liền hành sự như vậy, cũng không tránh khỏi quá mức.”

“Cần phải nghiêm tra, hiền vương bản thân còn đang bị cấm túc, liền kháng chỉ không tôn, chỉ là một Vương gia, lại có thể điều động cấm vệ quân, đây chính là thủ vệ hoàng cung, bảo hộ an nguy của bệ hạ, chỉ nghe lệnh cấm quân thống lĩnh, mà cấm quân thống lĩnh ngoại trừ bệ hạ không ai có thể điều khiển, Tông Chính Càn, ngươi đúng là có bản lĩnh.”

Người nói ra lời này, ngữ khí rất cao, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước người cảm thấy hiền vương rất vô tội, tức khắc hai mặt nhìn nhau.

Là như thế sao?

Tông Chính Càn trong lòng cũng chợt lạnh.

Âm ngoan trừng hướng người mở miệng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Mẫn Ngọc Cẩm một chút cũng không sợ, đẩy ra cấm vệ quân đi tới, “Tông Chính Càn gan chó của ngươi rất lớn a, muốn thay thế được hoàng đế biểu ca ta, cũng phải nhìn xem hộ quốc công phủ có đồng ý hay không, biểu ca, ngươi lần này ngàn vạn lần đừng có mềm lòng a, gia hỏa này rõ ràng là rắp tâm bất lương, phải bắt lấy hắn.”

Cậu ấy hôm nay dậy rất sớm, vốn là chuẩn bị tiếp tục đi nghiên cứu xi măng, kết quả ai ngờ cư nhiên gặp được việc này.

Quả thực sắp tức chết rồi.

Tô Lạc Thanh tốt như vậy, Tông Chính Càn thế nhưng muốn ra tay.

Nếu không phải biểu ca nhà mình tới kịp thời, cậu ấy cũng sẽ nhảy ra.

Nhưng mà, biểu ca cũng quá không làm người.

Cho Tô Lạc Thanh nhiều ám long vệ như vậy, còn tự mình mang Vũ Lâm Vệ tới bảo hộ cậu ta, thân thân biểu đệ này của cậu cũng không có loại đãi ngộ này đâu.

Ghen tị.

Tông Chính Càn sắc mặt rất khó coi, trong lòng thầm mắng.

Hỗn đản này sao lại tới.

Đáng chết, lại là một cái chướng ngại vật phá hư chuyện của hắn.

“Mẫn Ngọc Cẩm, đừng vội nói bậy, bổn vương chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Tông Chính Càn hận không thể ở đương trường trực tiếp xé cậu ta.

“Ngươi không nghĩ như vậy, ngươi chỉ là làm như vậy mà thôi.” Tô Lạc Thanh cười tủm tỉm nói tiếp, vẻ mặt đơn thuần vô hại.

Mẫn Ngọc Cẩm lập tức tán đồng: “Đúng vậy.”

“Các ngươi!” Tông Chính Càn gắt gao nắm nắm tay, cổ gân xanh ứa ra, “Các ngươi hãm hại ta như thế, rắp tâm ra sao, hoàng huynh, huynh phải làm chủ cho thần đệ a, bọn họ thật sự là khinh người quá đáng.”

“Cái gì? Chúng ta khinh người quá đáng?” Mẫn Ngọc Cẩm không dám tin mà nhảy dựng lên, chỉ vào Tông Chính Càn liền mắng: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không, hoàng đế biểu ca ngươi nhất định phải làm làm chủ cho ta, tên hỗn đản này vậy mà đổi trắng thay đen, thật sự là rất quá đáng.”

Tô Lạc Thanh hơi hơi cúi đầu, lau lau nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, giọng nói thực nhẹ: “Hiền vương sáng sớm mang người mà đến, bôi nhọ ta, hãm hại phụ thân ta, thật là không đúng.”

Nguyên bản lười để ý tới Tông Chính Càn, Tông Chính Uyên một giây sửa lại thái độ hờ hững, tràn đầy đau lòng: “Lần này là trẫm sai, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị.”

Nhìn về phía cách đó không xa Ám Một: “Đem người đưa đi.” Ngừng một chút, lại nói: “Lấp kín miệng hắn lại, làm ồn đến người khác.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Ngươi cứ nói thẳng ra là làm ồn đến Tô Lạc Thanh đi.

Thái quá như vậy.

Cậu nói một đống lớn như vậy là muốn hoàng đế biểu ca xử lý Tông Chính Càn, không ngờ nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái.

Tô Lạc Thanh thì nói một câu giả khóc một cái, liền tỏ thái độ.

A...

Nam nhân.

Tông Chính Càn thấy tình hình không tốt, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ bên người.

Sau đó xoay người liền chạy.

Hắn không thể đứng im chịu trói, một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể buông tay.

Hắn ở bên ngoài còn có rất nhiều người, đây là đường lui mà hắn lưu lại, cũng là hạ sách.

Tông Chính Uyên đã sớm biết Tông Chính Càn sẽ không nghe lời như vậy, chỉ là không nghĩ tới hắn ta sẽ trực tiếp tại chỗ này, còn nghĩ rằng hắn ta sẽ nhịn đến khi đi tới Tông Nhân Phủ mới chạy trốn.

Bảo hộ trước người Tô Lạc Thanh, còn không quên đối với Mẫn Ngọc Cẩm đang đứng một bên, ra lệnh: “Mẫn Ngọc Cẩm, lại đây bồi thanh thanh nói chuyện, cậu ấy mềm lòng thiện lương, đừng để cậu ấy bị dọa.”

Loại trường hợp đánh gϊếŧ này, không thích hợp để cậu nhìn thấy.

Sẽ làm bẩn mắt cậu.

Tô Lạc Thanh không chú ý tới Tông Chính Uyên đang nói cái gì, nhìn chằm chằm vào Tông Chính Càn, động tác của hắn, lập tức móc ra đao liền xông đi lên.

Có cơ hội tốt như vậy, không ra sức đánh cho chó rơi xuống nước, không hung hăng đánh hắn thì cậu sẽ khổ sở.

Còn chưa có động Mẫn Ngọc Cẩm, một lời khó nói hết mà nhìn biểu ca nhà mình, chỉ vào Tông Chính Càn bị Tô Lạc Thanh đánh tơi bời, gian nan lên tiếng: “Biểu ca, đây là nhu nhược thiện lương sợ bị dọa mà ngươi nói tới á?”

Tông Chính Uyên, Tông Chính Uyên trầm mặc.

Sau đó, gật đầu thật mạnh.

“Cậu ấy đương nhiên là lo lắng cho an nguy của trẫm, nên mới lao ra.” Nói xong bất mãn mà nhìn về phía Mẫn Ngọc Cẩm, trong mắt tất cả đều là ghét bỏ: “Ngươi cũng quá vô dụng, chuyện nhỏ này mà cũng làm không được.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

“Rất xin lỗi nha, đã kéo chân sau cho ngươi rồi.” Mẫn Ngọc Cẩm ngữ khí sâu kín.

Tông Chính Uyên gật đầu: “Đã biết sai thì còn có thể cứu chữa, về sau nhớ rõ thời điểm mà trẫm không ở, phải che chở cậu ấy thật tốt.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

“Che chở ai?” Tô Lạc Thanh đánh người xong, tâm tình sảng khoái quay lại liền nghe được, tò mò hỏi. “Yêu cầu cần ta hỗ trợ không?”

Tông Chính Uyên không trả lời, kéo tay Tô Lạc Thanh, nhíu mày: “Đều đã đỏ, có đau hay không, lần sau nếu muốn động thủ thì cứ kêu Mẫn Ngọc Cẩm đi ra, đừng tự mình đi, sẽ bị đau.”

Mẫn Ngọc Cẩm:???

Vậy ta thì sẽ không đau à?

Tác giả có lời muốn nói: Tông Chính Uyên: Ngươi da dày thịt béo, không sợ đau.

Mẫn Ngọc Cẩm: Hôm nay vẫn là một ngày muốn tạo phản a ┓( " )┏

Tông Chính Càn: Hỗn đản, hôm nay lại là một ngày thất bại, tức chết (╯‵□′)╯︵┻━┻"