Chương 12: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 11

Tông Chính Uyên lạnh mặt nhìn người ngăn hắn lại, thanh âm lạnh băng: “Chuyện gì.”

Mẫn Ngọc Cẩm còn đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị nói lý luận , một giây liền biến thành nịnh nọt xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, biểu ca, Lạc Thanh, hai người đi thong thả, đi đường nhớ chú ý, cẩn thận.”

Tông Chính Uyên ánh mắt cũng không thèm liếc một cái.

Lạc Thanh thì cười đáp,“Chúng ta sẽ chú ý, ngươi cũng đã vất vả, về nhà sớm một chút.”

“được được.” Mẫn Ngọc Cẩm cười ha hả, bên trong tiểu nhân vặn thành bánh quai chèo.

Tông Chính Uyên quét mắt liếc nhìn Mẫn Ngọc Cẩm một cái, quay qua hướng Tô Lạc Thanh, “Không cần lo lắng cho tên này, đã lớn như vậy, nên biết phải làm như thế nào.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Nói giống như Tô Lạc Thanh cũng không phải là người lớn giống cậu vậy.

Cái người biểu ca này, hắn đã thay đổi rồi.

Hắn đã không còn là biểu ca lạnh nhạt vô tình tích chữ như vàng mà cậu ấy nhận thức.

Thật sự là làm cậu quá thất vọng rồi.

“Còn không quay về, muốn lười biếng?” Tông Chính Uyên nhìn người còn đang đứng đó, ánh mắt nguy hiểm.

Du͙© vọиɠ cầu sinh của Mẫn Ngọc Cẩm lập tức online, chạy nhanh gật đầu: “Đi đây đi đây, lập tức đi liền đây.”

Trong lòng hùng hùng hổ hổ, dưới chân lại rất thành thật đi về, còn đặc biệt lấy lòng hướng tới hai người phất phất tay: “Biểu ca, Lạc Thanh các ngươi đừng lo lắng cho ta, mau về đi.”

Tông Chính Uyên lạnh mặt, ngữ khí nhàn nhạt: “Không lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Lạc Thanh nhấp môi, sợ mình sẽ cười ra tiếng, liền vội vàng lôi kéo Tông Chính Uyên đi, không thấy được khuôn mặt của Mẫn Ngọc Cẩm đã sắp tức đến bốc hỏa, thật sự là quá... Đáng thương.

Trộm nhìn người bên cạnh, khóe môi nhịn không được nhếc lên.

Không nghĩ tới bệ hạ là cái dạng này.

Thật đáng yêu.

Tông Chính Uyên không biết Lạc Thanh đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy người bên cạnh thật sự là quá thiện lương.

Như vậy thôi mà cũng đau lòng cho Mẫn Ngọc Cẩm, thật sự không ổn, sẽ bị khi dễ, hắn nên tới nhìn cậu nhiều một chút.

Đem người đưa đến trước của phủ Thừa tướng, Tông Chính Uyên dặn dò vài câu, mới yên tâm hồi cung.

*

Tô Chí hợp từ buổi chiều đã nghe được tin tức trên đường, vẫn luôn đứng ngồi không yên, bây giờ hạ nhân tới báo, Thánh Thượng đã đưa đại thiếu gia về, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

Vừa lúc gặp phải Tô Lạc Thanh đang đi vào, chạy nhanh hỏi: “Thánh Thượng đâu?” vừa hỏi vừa hướng bên ngoài nhìn.

Lạc Thanh: “Bệ hạ đã hồi cung, thời gian cũng không còn sớm.”

Tô Chí hợp nhẹ nhàng thở ra, lại khẩn trương lên: “Thanh Nhi, buổi chiều con thật sự quá lỗ mãng, cho dù Nhạc Nhạc đã làm sai chuyện, con cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình trước.”

Lúc ấy khi nghe được tin, nói không cảm động là giả.

Con trai vì giữ gìn lão tử, đến an nguy của bản thân cũng vứt ra sau đầu, lão tử đây là có được bao nhiêu hạnh phúc a.

Nhưng mà Tô Chí Hợp cũng không hy vọng vì việc này, làm cho con trai chịu tội.

Tô Lạc Thanh nắm lấy tay Tô Chí Hợp, “Cha, ngài đừng lo lắng, con không phải là không có việc gì rồi hay sao, bệ hạ không phải là người ngu ngốc.” Ngừng một chút, sắc mặt có chút khó xử: “Nhưng thật ra đệ đệ, đệ ấy...”

“Đừng cùng vi phụ nói về nó.” Tô Chí hợp tức khắc giận lên “Nếu không biết lễ nghĩa như vậy, chướng mắt phủ Thừa tướng chúng ta, vậy thì phủ Thừa tướng chúng ta liền không có người này, sau này cũng đừng quay về nữa.”

Mấy tháng này cũng không biết đã làm sao, nơi chốn đều gây ra phiền toái cho hắn, rõ ràng là trước kia rất tốt.

“Ta đã ra lệnh xuống dưới, sau này phủ Thừa tướng không có nhị thiếu gia.”

Lạc Thanh đối với kết quả này rất vừa lòng, nguyên bản cậu còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên được Tô Chí Hợp từ bỏ Tô Nhạc Nhạc.

Tô Nhạc Nhạc và Tông Chính Càn là không thể hủy đi, Tông Chính Càn rõ ràng là muốn tạo phản, có quan hệ với Tô Nhạc Nhạc, mặc kệ là Tông Chính Càn không xảy ra chuyện gì, phủ Thừa tướng đều sẽ bị liên lụy.

“Cha, trải qua ngày hôm nay, nghĩ đến hiền vương sẽ ra tay, cha phải chú ý cẩn thận.” Tô Lạc Thanh nghĩ nghĩ mở miệng nói, cậu không tin Tông Chính Càn trù tính lâu như vậy, sẽ ngay lúc này mà từ bỏ.

Ngược lại, nói không chừng đối phương sẽ chó cùng rứt giậu.

Tô Chí hợp cũng biết điểm này, vỗ vỗ lên tay Lạc Thanh: “Yên tâm, cha đều có chừng mực, con sau này ra ngoài cũng phải mang theo vài người, để ngừa vạn nhất.”

“Được.” Lạc Thanh thật ra lại không sợ, bản thân cậu đã học võ thuật nhiều năm, Tae Kwon Do, nhu thuật.

Bằng không lúc trước cũng sẽ không đánh đến mức hai người kia không có lực đánh trả.

Nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng đạo lý này cậu vẫn là hiểu, may mà bây giờ Tông Chính Uyên có cho cậu ám vệ.

Ai, bệ hạ đúng là quá tri kỷ, cậu rất thích.

Tông Chính Uyên quay lại trong cung, đại tổng quản theo thường lệ chuẩn bị Long Tiên Hương để giảm bớt một chút đau đầu, nhưng bị ngăn lại.

Lấy ra huân hương mà Tô Lạc Thanh tặng, đưa qua: “Dùng cái này.”

Đại tổng quản cung cung kính kính biểu tình khẽ biến, nhanh chóng cúi đầu tiếp nhận, bỏ vào lư hương.

Tông Chính Uyên nhìn ánh lửa bốc cháy lên, sang sáng nho nhỏ, trông rất đẹp mắt, thực mau, mùi hương thanh nhã đạm nhiên theo khói trắng bốc lên chậm rãi tỏa ra khắp phòng.

Ngửi thập phần thoải mái, giống như xuân tuyết tháng ba, thấm vào ruột gan, thần kinh căng chặt hơi có chút thả lỏng, nhịn không được nhắm mắt lại, nằm lên trên giường, suy nghĩ xao động, dần dần bình thản.

Đại tổng quản thấy thế, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đối với tiểu thái giám bên cạnh liếc mắt ra hiệu, đối phương lập tức biến mất ở trong bóng đêm.

Đêm nay, hoàng cung phá lệ an tĩnh.

Tông Chính Uyên ngủ hết sức trầm ổn ngon giấc.

Ngoài cung các phủ, lại là sóng ngầm kích động.

Hiền vương phủ.

“Đã xác định?” Tông Chính Càn nghe tin tức được truyền đến, mày nhăn chặt: “Bổn vương đã biết, lui xuống đi.”

Người vừa đi, Tấn Xuân Vinh liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tông Chính Uyên vẫn luôn dùng hương, bị hắn đổi thành loại khác, không biết hắn từ đâu mang về một hộp huân hương.” Tông Chính Càn trả lời, tâm tình rất không tốt.

Tấn Xuân Vinh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không cảm thấy gì: “Ngần ấy năm, hiệu quả đã sớm được tích lũy rồi, đổi một chút cũng không có chuyện gì.”

“Tuy là nói như thế, nhưng mà bổn vương có hơi không an tâm, ngươi nói coi, hắn sao lại đột nhiên thay đổi huân hương, có phải là phát hiện ra cái gì hay không?” Tông Chính Càn không có lạc quan như Tấn Xuân Vinh, hai lần này hắn đều bị lỗ nặng, hắn không thể không cẩn thận một chút.

“Hẳn là sẽ không.” Tấn Xuân Vinh nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Ta lập tức tìm người đi tra một chút hương từ đâu ra, Vương gia ngài đừng nghĩ quá nhiều, cho dù hắn có phát hiện, cũng không thể thay đổi, huống chi, chúng ta còn có hậu tay.”

Tông Chính Càn cảm thấy cũng có lí, yên tâm, nếu thật sự không được, vậy dứt khoát...

Nhưng rất may, hình như ông trời đang giúp hắn.

Ngày hôm sau, lẽ ra vào triều sớm Tấn Xuân Vinh, bước nhanh vào hiền vương phủ.

“Vương gia, có tin tức tốt, bệ hạ hôn mê bất tỉnh.”

“Thật sự?” Tông Chính Càn trong lòng vui mừng, kích động đứng lên.

Tấn Xuân Vinh gật đầu: “Thần mới vừa từ trong cung đi ra, thái y nói là trúng độc.”

Bọn họ vốn dĩ đang đợi bệ hạ thượng triều, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy, đi cầu kiến mới biết được, bệ hạ kêu như thế nào cũng không ttỉn, lập tức liền truyền thái y.

Sau khi hắn xác định được tình huống, liền lặng lẽ rời đi.

Hiện tại Tô Chí hợp bọn họ tất cả vẫn còn ở trong cung, đúng là cơ hội của bọn họ.

Tông Chính Càn biến sắc: “Đây là tin tức tốt gì, hắn bị trúng độc sao có thể bị điều tra ra ra được, nhiều năm như vậy thái y cũng không có chẩn trị ra.”

Hắn là muốn cho Tông Chính Uyên chết, cũng không phải là loại này bị người ta biết được do trúng độc mà chết.

Nếu không đến lúc đó cho dù hắn có ngồi lên được cái vị trí kia, cũng sẽ có người đoán độc là do hắn hạ.

“Vương gia đừng nóng vội, ngài đã quên chuyện tối hôm qua bệ hạ thay đổi hương?” Tấn Xuân Vinh nhưng thật ra không hoảng hốt chút nào, tinh thần tràng đầy.

Tông Chính Càn thấy vậy nhướng mày: “a? Cái huân hương này có lai lịch gì đặc biệt?”

“Vương gia có biết huân hương kia là ai đưa không?” Tấn Xuân Vinh úp úp mở mở.

Tông Chính Càn: “Ai?”

Tấn Xuân Vinh cười: “Tô Lạc Thanh.”

“Tô Lạc Thanh?” Tông Chính Càn thật sự không nghĩ tới, ngay sau đó tâm tư vừa chuyển, hắn có thể mượn việc này làm Tông Chính Uyên ngủ một giấc không tỉnh a, đầu sỏ gây tội cũng đã có sẵn.

Nhìn về phía Tấn Xuân Vinh, vỗ tay cười ha hả: “thật trùng hợp a, bệ hạ mới đổi hương liền trúng độc, đi, theo bổn vương đi bắt thích khách.”

Lạc Thanh nhéo nhéo cái mũi, sáng sớm ai đang nhớ thương cậu vậy a?

Còn chưa đi đến ngoài sảnh, an tĩnh bí ẩn giống như không tồn tại Ám Một chợt xuất hiện ở trước mặt cậu.

Lạc Thanh cả kinh, thiếu chút là nữa nhảy dựng lên, “Làm sao vậy?”

Ám Một ngữ khí trầm thấp: “Bệ hạ trúng độc hôn mê, tình huống nguy cấp.”

?

Lại hôn mê?

Lạc Thanh kinh ngạc, không phải đâu, như thế nào cảm giác mỗi ngày đều hôn mê a.

Không đúng, từ từ.

“Trúng độc?”

“Thiếu gia, thiếu gia, không tốt, hiền vương mang theo cấm vệ quân tới, lão gia hiện tại còn đang ở trong cung chưa về.” Quản gia kinh hoảng chạy vào, ngữ khí dồn dập.

Lạc Thanh nhíu mày, Ám Một cũng sắc mặt nghiêm túc, liếc nhau, bước nhanh đi tới cổng lớn.

Tông Chính Càn đứng trước cửa phủ Thừa tướng, bàn tay vung lên, “Vây lên cho bổn vương.”

“Hiền vương uy phong thật lớn, nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn đang bị bệ hạ cấm túc đâu, như thế nào, chuẩn bị kháng chỉ không tuân?” Lạc Thanh vừa đi ra liền nhìn thấy bộ dáng uy phong của Tông Chính Càn, nhịn không được cười nhạo.

Tông Chính Càn không đáp lại, mà là chỉ vào cậu lạnh giọng quát lớn: “Tô Lạc Thanh ngươi ám hại hoàng huynh, khiến hoàng huynh trúng độc hôn mê, lâm vào nguy hiểm, hôm nay, bổn vương phải bắt ngươi đem về quy án. Người tới, đem Tô Lạc Thanh bắt lại, đánh vào tử lao.”

Tác giả có lời muốn nói: Tông Chính Càn: Bổn vương rốt cuộc cũng có thể làm sự!

Tô Nhạc Nhạc: Tô Lạc Thanh ngươi rốt cuộc cũng xảy ra chuyện, ha ha ha ha...

Tông Chính Uyên lạnh mặt nhìn người ngăn hắn lại, thanh âm lạnh băng: “Chuyện gì.”

Mẫn Ngọc Cẩm còn đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị nói lý luận , một giây liền biến thành nịnh nọt xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, biểu ca, Lạc Thanh, hai người đi thong thả, đi đường nhớ chú ý, cẩn thận.”

Tông Chính Uyên ánh mắt cũng không thèm liếc một cái.

Lạc Thanh thì cười đáp,“Chúng ta sẽ chú ý, ngươi cũng đã vất vả, về nhà sớm một chút.”

“được được.” Mẫn Ngọc Cẩm cười ha hả, bên trong tiểu nhân vặn thành bánh quai chèo.

Tông Chính Uyên quét mắt liếc nhìn Mẫn Ngọc Cẩm một cái, quay qua hướng Tô Lạc Thanh, “Không cần lo lắng cho tên này, đã lớn như vậy, nên biết phải làm như thế nào.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Nói giống như Tô Lạc Thanh cũng không phải là người lớn giống cậu vậy.

Cái người biểu ca này, hắn đã thay đổi rồi.

Hắn đã không còn là biểu ca lạnh nhạt vô tình tích chữ như vàng mà cậu ấy nhận thức.

Thật sự là làm cậu quá thất vọng rồi.

“Còn không quay về, muốn lười biếng?” Tông Chính Uyên nhìn người còn đang đứng đó, ánh mắt nguy hiểm.

Du͙© vọиɠ cầu sinh của Mẫn Ngọc Cẩm lập tức online, chạy nhanh gật đầu: “Đi đây đi đây, lập tức đi liền đây.”

Trong lòng hùng hùng hổ hổ, dưới chân lại rất thành thật đi về, còn đặc biệt lấy lòng hướng tới hai người phất phất tay: “Biểu ca, Lạc Thanh các ngươi đừng lo lắng cho ta, mau về đi.”

Tông Chính Uyên lạnh mặt, ngữ khí nhàn nhạt: “Không lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Lạc Thanh nhấp môi, sợ mình sẽ cười ra tiếng, liền vội vàng lôi kéo Tông Chính Uyên đi, không thấy được khuôn mặt của Mẫn Ngọc Cẩm đã sắp tức đến bốc hỏa, thật sự là quá... Đáng thương.

Trộm nhìn người bên cạnh, khóe môi nhịn không được nhếc lên.

Không nghĩ tới bệ hạ là cái dạng này.

Thật đáng yêu.

Tông Chính Uyên không biết Lạc Thanh đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy người bên cạnh thật sự là quá thiện lương.

Như vậy thôi mà cũng đau lòng cho Mẫn Ngọc Cẩm, thật sự không ổn, sẽ bị khi dễ, hắn nên tới nhìn cậu nhiều một chút.

Đem người đưa đến trước của phủ Thừa tướng, Tông Chính Uyên dặn dò vài câu, mới yên tâm hồi cung.

*

Tô Chí hợp từ buổi chiều đã nghe được tin tức trên đường, vẫn luôn đứng ngồi không yên, bây giờ hạ nhân tới báo, Thánh Thượng đã đưa đại thiếu gia về, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

Vừa lúc gặp phải Tô Lạc Thanh đang đi vào, chạy nhanh hỏi: “Thánh Thượng đâu?” vừa hỏi vừa hướng bên ngoài nhìn.

Lạc Thanh: “Bệ hạ đã hồi cung, thời gian cũng không còn sớm.”

Tô Chí hợp nhẹ nhàng thở ra, lại khẩn trương lên: “Thanh Nhi, buổi chiều con thật sự quá lỗ mãng, cho dù Nhạc Nhạc đã làm sai chuyện, con cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình trước.”

Lúc ấy khi nghe được tin, nói không cảm động là giả.

Con trai vì giữ gìn lão tử, đến an nguy của bản thân cũng vứt ra sau đầu, lão tử đây là có được bao nhiêu hạnh phúc a.

Nhưng mà Tô Chí Hợp cũng không hy vọng vì việc này, làm cho con trai chịu tội.

Tô Lạc Thanh nắm lấy tay Tô Chí Hợp, “Cha, ngài đừng lo lắng, con không phải là không có việc gì rồi hay sao, bệ hạ không phải là người ngu ngốc.” Ngừng một chút, sắc mặt có chút khó xử: “Nhưng thật ra đệ đệ, đệ ấy...”

“Đừng cùng vi phụ nói về nó.” Tô Chí hợp tức khắc giận lên “Nếu không biết lễ nghĩa như vậy, chướng mắt phủ Thừa tướng chúng ta, vậy thì phủ Thừa tướng chúng ta liền không có người này, sau này cũng đừng quay về nữa.”

Mấy tháng này cũng không biết đã làm sao, nơi chốn đều gây ra phiền toái cho hắn, rõ ràng là trước kia rất tốt.

“Ta đã ra lệnh xuống dưới, sau này phủ Thừa tướng không có nhị thiếu gia.”

Lạc Thanh đối với kết quả này rất vừa lòng, nguyên bản cậu còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên được Tô Chí Hợp từ bỏ Tô Nhạc Nhạc.

Tô Nhạc Nhạc và Tông Chính Càn là không thể hủy đi, Tông Chính Càn rõ ràng là muốn tạo phản, có quan hệ với Tô Nhạc Nhạc, mặc kệ là Tông Chính Càn không xảy ra chuyện gì, phủ Thừa tướng đều sẽ bị liên lụy.

“Cha, trải qua ngày hôm nay, nghĩ đến hiền vương sẽ ra tay, cha phải chú ý cẩn thận.” Tô Lạc Thanh nghĩ nghĩ mở miệng nói, cậu không tin Tông Chính Càn trù tính lâu như vậy, sẽ ngay lúc này mà từ bỏ.

Ngược lại, nói không chừng đối phương sẽ chó cùng rứt giậu.

Tô Chí hợp cũng biết điểm này, vỗ vỗ lên tay Lạc Thanh: “Yên tâm, cha đều có chừng mực, con sau này ra ngoài cũng phải mang theo vài người, để ngừa vạn nhất.”

“Được.” Lạc Thanh thật ra lại không sợ, bản thân cậu đã học võ thuật nhiều năm, Tae Kwon Do, nhu thuật.

Bằng không lúc trước cũng sẽ không đánh đến mức hai người kia không có lực đánh trả.

Nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng đạo lý này cậu vẫn là hiểu, may mà bây giờ Tông Chính Uyên có cho cậu ám vệ.

Ai, bệ hạ đúng là quá tri kỷ, cậu rất thích.

Tông Chính Uyên quay lại trong cung, đại tổng quản theo thường lệ chuẩn bị Long Tiên Hương để giảm bớt một chút đau đầu, nhưng bị ngăn lại.

Lấy ra huân hương mà Tô Lạc Thanh tặng, đưa qua: “Dùng cái này.”

Đại tổng quản cung cung kính kính biểu tình khẽ biến, nhanh chóng cúi đầu tiếp nhận, bỏ vào lư hương.

Tông Chính Uyên nhìn ánh lửa bốc cháy lên, sang sáng nho nhỏ, trông rất đẹp mắt, thực mau, mùi hương thanh nhã đạm nhiên theo khói trắng bốc lên chậm rãi tỏa ra khắp phòng.

Ngửi thập phần thoải mái, giống như xuân tuyết tháng ba, thấm vào ruột gan, thần kinh căng chặt hơi có chút thả lỏng, nhịn không được nhắm mắt lại, nằm lên trên giường, suy nghĩ xao động, dần dần bình thản.

Đại tổng quản thấy thế, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đối với tiểu thái giám bên cạnh liếc mắt ra hiệu, đối phương lập tức biến mất ở trong bóng đêm.

Đêm nay, hoàng cung phá lệ an tĩnh.

Tông Chính Uyên ngủ hết sức trầm ổn ngon giấc.

Ngoài cung các phủ, lại là sóng ngầm kích động.

Hiền vương phủ.

“Đã xác định?” Tông Chính Càn nghe tin tức được truyền đến, mày nhăn chặt: “Bổn vương đã biết, lui xuống đi.”

Người vừa đi, Tấn Xuân Vinh liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tông Chính Uyên vẫn luôn dùng hương, bị hắn đổi thành loại khác, không biết hắn từ đâu mang về một hộp huân hương.” Tông Chính Càn trả lời, tâm tình rất không tốt.

Tấn Xuân Vinh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không cảm thấy gì: “Ngần ấy năm, hiệu quả đã sớm được tích lũy rồi, đổi một chút cũng không có chuyện gì.”

“Tuy là nói như thế, nhưng mà bổn vương có hơi không an tâm, ngươi nói coi, hắn sao lại đột nhiên thay đổi huân hương, có phải là phát hiện ra cái gì hay không?” Tông Chính Càn không có lạc quan như Tấn Xuân Vinh, hai lần này hắn đều bị lỗ nặng, hắn không thể không cẩn thận một chút.

“Hẳn là sẽ không.” Tấn Xuân Vinh nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Ta lập tức tìm người đi tra một chút hương từ đâu ra, Vương gia ngài đừng nghĩ quá nhiều, cho dù hắn có phát hiện, cũng không thể thay đổi, huống chi, chúng ta còn có hậu tay.”

Tông Chính Càn cảm thấy cũng có lí, yên tâm, nếu thật sự không được, vậy dứt khoát...

Nhưng rất may, hình như ông trời đang giúp hắn.

Ngày hôm sau, lẽ ra vào triều sớm Tấn Xuân Vinh, bước nhanh vào hiền vương phủ.

“Vương gia, có tin tức tốt, bệ hạ hôn mê bất tỉnh.”

“Thật sự?” Tông Chính Càn trong lòng vui mừng, kích động đứng lên.

Tấn Xuân Vinh gật đầu: “Thần mới vừa từ trong cung đi ra, thái y nói là trúng độc.”

Bọn họ vốn dĩ đang đợi bệ hạ thượng triều, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy, đi cầu kiến mới biết được, bệ hạ kêu như thế nào cũng không ttỉn, lập tức liền truyền thái y.

Sau khi hắn xác định được tình huống, liền lặng lẽ rời đi.

Hiện tại Tô Chí hợp bọn họ tất cả vẫn còn ở trong cung, đúng là cơ hội của bọn họ.

Tông Chính Càn biến sắc: “Đây là tin tức tốt gì, hắn bị trúng độc sao có thể bị điều tra ra ra được, nhiều năm như vậy thái y cũng không có chẩn trị ra.”

Hắn là muốn cho Tông Chính Uyên chết, cũng không phải là loại này bị người ta biết được do trúng độc mà chết.

Nếu không đến lúc đó cho dù hắn có ngồi lên được cái vị trí kia, cũng sẽ có người đoán độc là do hắn hạ.

“Vương gia đừng nóng vội, ngài đã quên chuyện tối hôm qua bệ hạ thay đổi hương?” Tấn Xuân Vinh nhưng thật ra không hoảng hốt chút nào, tinh thần tràng đầy.

Tông Chính Càn thấy vậy nhướng mày: “a? Cái huân hương này có lai lịch gì đặc biệt?”

“Vương gia có biết huân hương kia là ai đưa không?” Tấn Xuân Vinh úp úp mở mở.

Tông Chính Càn: “Ai?”

Tấn Xuân Vinh cười: “Tô Lạc Thanh.”

“Tô Lạc Thanh?” Tông Chính Càn thật sự không nghĩ tới, ngay sau đó tâm tư vừa chuyển, hắn có thể mượn việc này làm Tông Chính Uyên ngủ một giấc không tỉnh a, đầu sỏ gây tội cũng đã có sẵn.

Nhìn về phía Tấn Xuân Vinh, vỗ tay cười ha hả: “thật trùng hợp a, bệ hạ mới đổi hương liền trúng độc, đi, theo bổn vương đi bắt thích khách.”

Lạc Thanh nhéo nhéo cái mũi, sáng sớm ai đang nhớ thương cậu vậy a?

Còn chưa đi đến ngoài sảnh, an tĩnh bí ẩn giống như không tồn tại Ám Một chợt xuất hiện ở trước mặt cậu.

Lạc Thanh cả kinh, thiếu chút là nữa nhảy dựng lên, “Làm sao vậy?”

Ám Một ngữ khí trầm thấp: “Bệ hạ trúng độc hôn mê, tình huống nguy cấp.”

?

Lại hôn mê?

Lạc Thanh kinh ngạc, không phải đâu, như thế nào cảm giác mỗi ngày đều hôn mê a.

Không đúng, từ từ.

“Trúng độc?”

“Thiếu gia, thiếu gia, không tốt, hiền vương mang theo cấm vệ quân tới, lão gia hiện tại còn đang ở trong cung chưa về.” Quản gia kinh hoảng chạy vào, ngữ khí dồn dập.

Lạc Thanh nhíu mày, Ám Một cũng sắc mặt nghiêm túc, liếc nhau, bước nhanh đi tới cổng lớn.

Tông Chính Càn đứng trước cửa phủ Thừa tướng, bàn tay vung lên, “Vây lên cho bổn vương.”

“Hiền vương uy phong thật lớn, nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn đang bị bệ hạ cấm túc đâu, như thế nào, chuẩn bị kháng chỉ không tuân?” Lạc Thanh vừa đi ra liền nhìn thấy bộ dáng uy phong của Tông Chính Càn, nhịn không được cười nhạo.

Tông Chính Càn không đáp lại, mà là chỉ vào cậu lạnh giọng quát lớn: “Tô Lạc Thanh ngươi ám hại hoàng huynh, khiến hoàng huynh trúng độc hôn mê, lâm vào nguy hiểm, hôm nay, bổn vương phải bắt ngươi đem về quy án. Người tới, đem Tô Lạc Thanh bắt lại, đánh vào tử lao.”

Tác giả có lời muốn nói: Tông Chính Càn: Bổn vương rốt cuộc cũng có thể làm sự!

Tô Nhạc Nhạc: Tô Lạc Thanh ngươi rốt cuộc cũng xảy ra chuyện, ha ha ha ha...