Chương 36: Tg1 tổng tài bệnh kiều (35)

Chương 36: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (35)

Lúc Bạch Tô tỉnh, mở mắt ra là trần nhà trắng tinh, mùi thuốc sát trùng vây quanh, còn có Cố Nam Hân đang ngồi bên cạnh khóc đến nỗi hai mắt sưng húp. Thấy cô tỉnh lại, Cố Nam Hân vội vàng xoa khóe mắt, "Tiểu Tô, cháu tỉnh rồi, cháu đói không? Cháu muốn ăn gì thì cứ nói cho cô biết."

"Dì Cố, sao dì lại khóc thành như này rồi? Cố tổng đâu ạ?" Bạch Tô nghi hoặc ngó nghiêng xung quanh phòng bệnh VIP.

"Mấy ngày Nam Thành bận việc công ty, mấy ngày nữa nó sẽ đến thăm cháu." Cố Nam Hân chầm chậm trả lời, nói xong thì đột nhiên đứng dậy, "Dì ra ngoài mua chút đồ ăn cho cháu."

Tỉnh dậy cả ngày nhưng Bạch Tô chỉ nhìn thấy bóng dáng của Cố Nam Hân, Cố Nam Thành và Tạ Qua đang ở đâu, cô hoàn toàn không biết, cũng chưa gặp lại họ lần nào.

Ngày hôm sau, thân thể Bạch Tô đã tốt hơn chút, Cố Nam Hân không đến, cô nghĩ ngợi muốn đi dạo để thoải mái đôi chút không ngờ lại nghe được việc khiến cô khϊếp sợ như này.

"Nghe nói Cố tổng Tập đoàn Cố thị với cháu ngoại của anh ta hôm trước xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc xe kia, máy móc, bộ phận hỏng hết rồi, nếu không có túi khí sợ rằng mạng của họ cũng không giữ được, lúc này họ đang được cấp cứu ở tầng 1 đấy!" Một anh hộ sĩ trẻ nói.

Một hộ sĩ trẻ khác gật gật đầu nói, "Cố tổng còn đỡ hơn chút, mặc dù trên người vết thường lớn bé đều có nhưng không bị thương ở mặt, cũng không thương tổn nghiêm trọng, cháu trai anh ta mới thảm, toàn bộ lực mạnh tập trung ở chỗ chân, bác sĩ điều trị nói cả đời này sợ rằng đôi chân không thể đi lại được nữa."

.............

Cả người Bạch Tô chấn động, con ngươi mở to, hôm xảy ra việc không hay cô bị ngất trong lòng Cố Nam Thành, rốt cuộc sao anh không đi cùng cô mà lại lái xe cùng Tạ Qua chứ?

"Chỉ cần nó dám đυ.ng vào em, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"

Bạch Tô hoảng sợ, cô đột nhiên nhớ đến lời Cố Nam Thành từng nói trước đây, không lẽ....

Cô thở gấp, vội vàng chạy xuống tầng, không đợi cô tìm người, đập vào mắt là một người nhắm mắt nằm trên giường phòng bệnh ICU, trên người cắm một đống ống dây Tạ Qua.

Cố Nam Hân và Tạ Văn Hiến ngồi bên cạnh anh ta, hai người họ nhìn chân Tạ qua, liên tục thở dài.

Bạch Tô chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, cô xoay người chạy về phòng bệnh, đến nơi thì gặp Cố Nam Thành đầu quấn băng vải, chân phải bó thạch cao.

"Bạch Tô....sao em lại ở đây?" Ánh mắt Cố Nam Thành chợt lóe, sau đó sa sầm, "Người có sao không?"

"Tôi không sao, bác sĩ nói ở bệnh viện truyền nước vài hôm thì có thể xuất viện được rồi." Bạch Tô bất an đóng cửa phòng lại, lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.

Ngay từ đầu cô đã không có cảm tình với Cố Nam Thành, ngoại trừ lí do vì khuôn mặt này quá giống Lục Lê ra thì không còn điểm nào làm cô thích cả.

Dần dần, cô cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, là cảm giác chưa từng có, chưa từng dám mơ tới với Lục Lê, cái cảm giác này khiến cô vừa trân trọng vừa sợ mất đi, cuối cùng chỉ dám chôn sâu dưới đáy lòng.

Cô vốn cho rằng, chỉ cần an phận hoàn thành vai trò ở thế giới này, cất giấu phần ấm áp kia nhớ kỹ cả đời, sau đó yên tâm rời khỏi thế giới này.

Mới nghĩ đến đó, Bạch Tô cảm thấy vừa luyến tiếc vô cùng, đầu như muốn nổ tung, rối rắm như tơ vò.

"Anh bị ngốc à? Anh có biết làm chuyện như thế đến tính mạng cũng không thể giữ được không?" Bạch Tô trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng lạnh lùng nói.

Cố Nam Thành ngây người, đúng là cô gái thông mình, nhanh như vậy đã đoán ra? "Vì em, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng anh cũng bằng lòng."

"Đồ điên!"

Cố Nam Thành cười mỉm, "Anh là đồ điên chỉ yêu mỗi mình em."