Chương 37: Tg1 tổng tài bệnh kiều (36)

Chương 37: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (36)

Cuối cùng Bạch Tô ở lại phòng bệnh chăm sóc Cố Nam Thành, từ trước đến nay cô là người ích kỉ nhưng tuyệt đối không giống loại người như Mễ Tuyết Nhi đi trách móc người khác.

Nếu Cố Nam Thành vì cô nên mới làm ra chuyện như này, cô còn đi trách móc anh vì cháu trai anh thì Bạch Tô cũng không phải là lính đánh thuê rồi.

Lính đánh thuê làm việc bằng lí trí, chỉ vì lợi ích công việc, tuyệt đối không được để cho tình cảm xen lẫn, duy nhất có một lần cô phá lệ vì Lục Lê.

Cố Nam Hân và Tả Văn Hiến đến phòng bệnh thăm Cố Nam Thành thì kinh ngạc phát hiện Bạch Tô cũng ở đây.

"Là anh bảo chị ấy không nói với em, em đừng có ác cảm với chị ấy." Sắc mặt Cố Nam Thành tái nhợt nằm trên giường, tuy rằng đang bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt hoàn mĩ của anh.

Bạch Tô gật đầu, Cố Nam Hân chăm sóc cô tận tâm như thế, sao cô có thể trách cô ấy đây?

Hai người họ để đồ ăn sáng trên bà, sau đó rời đi, xuống tầng một chăm sóc Tả Qua, để một mình Bạch Tô ở phòng bệnh với Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành nhìn bát cháo trắng trên bàn, tầm mắt lại nhìn Bạch Tô.

"Chân anh bị thương, tay cũng bị?" Bạch Tô hỏi.

"Ừm, gân cốt bị thương đấy, không phải chỉ bị thương ngoài da thôi đâu." Cố Nam Thành mặt không đổi sắc gật đầu nói.

"Vậy để em múc cháo cho anh." Bạch Tô nửa tin nửa ngờ đứng dậy cầm bát cháo đến gần giường bệnh, xúc một thìa cháo trắng đưa đến bên miệng Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành ngây người nhìn cô, có chút si ngốc, cũng không chú ý đến thìa cháo còn đang tỏa nhiệt.

"A..." Vừa chạm vào miệng thìa, anh lập tức kêu lớn.

"Sao vậy, vẫn còn nóng sao?" Bạch Tô kinh ngạc nhìn động tác của anh mới phát hiện ra bát cháo vẫn còn nóng, cô hoảng loạn nói: "Nhả ra, anh nhả ra đi!"

Cố Nam Thành lắc đầu, hầu kết chuyển động nuốt thìa cháo xuống.

Bạch Tô mở tròn mắt nhìn anh, chỉ nghe giọng nói thanh lãnh nhưng hàm chưa sủng nịch của Cố Nam Thành, "Chỉ cần là em, dù có phải uống thuốc độc anh cũng bằng lòng."

Trái tim cô hung hăng bị đánh một cái, Bạch Tô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt Cố Nam Thành sâu thẳm, hồi lâu làm cô không biết nên nói gì.

Nửa ngày sau, Bạch Tô mới khôi phục tinh thần, quẫn bách cúi đầu, lại múc một thìa cháo nữa, đưa lên miệng thổi thổi vài cái mới đút cho anh.

Vẻ mặt Cố Nam Thành thỏa mãn, khóe miêng cong lên chứng minh giờ phút này tâm tình anh đang rất tốt.

Anh thích nhất là bộ dạng quẫn bách và thẹn thùng của Bạch Tô, như thế mới cho thấy Bạch Tô thích anh, anh tin tưởng, nhất định Bạch Tô sẽ yêu anh, thứ Cố Nam Thành anh muốn là cả đời, không phải thoáng qua.

Đến lúc Cố Nam Thành ăn hết cháo rồi Bạch Tô lại săn sóc xé nhỏ từng mẩu màn thầu đút cho anh ăn, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác, tâm tình có chút khẩn trương.

Ngón tay vô tình đυ.ng vào đôi môi mềm mại của Cố Nam Thành, cả người Bạch Tô tê dại, cô phát hiện, mỗi lần đưa đồ ăn đến miệng, anh cố ý đυ.ng chạm tay cô!

Bạch Tô nhịn không được nổi da gà, mấy lần sau cô tận lực tránh đυ.ng chạm đến anh.

Nhưng cứ mỗi lần tránh Cố Nam Thành sẽ chủ động tìm mọi cách mà sát vào tay cô, Bạch Tô muốn rút tay về lại bị anh giữ lấy.

Sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Bạch tô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn anh cúi đầu xuống, làm sao bây giờ, tìm cô đập nhanh quá đi!