Chương 35: Tg1 tổng tài bệnh kiều (34) ​

Chương 35: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (34)

Bạch Tô, mở cửa ra mau! Em trốn cũng vô dụng thôi, hôm nay anh nhất định phải khiến em thành của anh!

Không mở được cửa nên Tạ Qua điên cuồng vặn tay nắm cửa kêu gào. Bạch Tô ở bên trong thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi vốn dĩ cô muốn đến bãi đỗ xe tìm một chiếc xe, không ngờ sức lực tiêu hao quá nhanh mà mở di động lại quá chậm, Tạ Qua đuổi theo cũng rất nhanh, cô ngay cả thời gian chạy cũng không có chỉ có thể tạm thời tránh ở toilet.

Nhưng điều này cũng không đại biểu cô có thể an toàn tuyệt đối vì ngoài cửa Tạ Qua đột, nói không chừng nhiên không có động tĩnh, cô đoán có thể hắn ta đang đi tìm chìa khóa hoặc là vật gì đó có thể phá cửa, nhưng cũng có khả năng, Tạ Qua đang đứng ở ngoài cửa ôm cây đợi thỏ đợi cô cảm thấy bên ngoài không có ai mở cửa tự chui đầu vào lưới!

Bạch Tô chỉ hy vọng khi hắn phá được cửa ra thuốc trên người cô sẽ hết tác dụng, như vậy dù có mười người như Tạ Qua cũng không phải là đối thủ của cô, nhưng nếu Tạ Qua mở được cửa thì cô phải làm sao?

Bạch Tô khẩn trương suy nghĩ, đôi mắt tràn đầy lệ khí ngoan độc, cô nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay. Nếu Tạ Qua chấp nhất dùng sức mạnh với cô, vậy đừng có trách cô độc ác tàn nhẫn.

Thời điểm đối phương mất hết phòng bị tấn công đối phương ngay lập tức, việc này Bạch Tô đã làm rất nhiều lần!

Thời gian từng phút trôi quá, mỗi một giây đối với Bạch Tô mà nói đều là dày vò.

"Phanh! Phanh! Phanh."

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh kịch liệt chấn động, là thanh âm của vật gì đó đang phá cửa.

Ánh mắt Bạch Tô thanh lãnh như nước, gắt gao nhìn chằm chằm then chốt cửa đồng thời siết chặt mảnh thủy tinh nhỏ trong tay.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, có tiếng đồ vật rơi trên đất nặng nề, ngoài cửa liền có người cầm tay nắm cửa định mở ra.

Vốn tưởng cửa sẽ mở nhưng phòng khách vốn đang yên tĩnh bất ngờ truyền đến tiếng đánh nhau còn có âm thanh kêu rên của Tạ Qua.

"Bang."

Không lâu sau cửa bị mở ra, Bạch Tô ngẩn người giương mắt nhìn thấy Cố Nam Thành đang lo lắng còn có chút sợ hãi nhìn cô.

Trong lòng bỗng cảm thấy xúc động, rất ấm lòng! Bạch Tô nhịn không được tiến lên nhào vào trong ngực hắn.

Hình ảnh trong đầu Bạch Tô từ trước đó đã là Cố Nam Thành, không nghĩ tới Cố Nam Thành thật sự tới rồi!

Cố Nam Thành thân thể cứng đờ, không tin được Bạch Tô lại chủ động nhào vào lòng hắn liền giơ tay ôm lấy Bạch Tô, cảm nhận tay chạm vào một mảnh ướŧ áŧ hắn nâng tay lên nhìn máu chảy đầy trên mu bàn tay, máu này là của Bạch Tô!

"Bạch Tô.. Em bị thương."

Cố Nam Thành vội nắm bả vai Bạch Tô đã nhìn thấy cô hôn mê, hiển nhiên nhìn thấy Cố Nam Thành cuối cùng, cô liền thả lỏng thân mình không muốn chống cự lại tác dụng của thuốc nữa lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cố Nam Thành vội vàng bế Bạch Tô lên đi ra ngoài biệt thự, xe cứu thương đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Cố Nam Thành giao Bạch Tô cho nhân viên y tế nán lại biệt thự không lên xe.

Nhìn xe cứu thương rời đi, Cố Nam Thành quay lại biệt thự nhìn Tạ Qua bị đánh đến sưng vù đang ngồi ở ngẩn ngơ nhìn TV.

"Tại sao lại làm việc này đối với Bạch Tô?"

Cố Nam Thành tức giận đến phát hỏa rồi, hắn không biết đứa cháu hắn vẫn luôn bao bọc lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi này đối với người phụ nữ của hắn.

"Cháu thích cô ấy, nhưng cháu từng nhìn thấy chú và Bạch Tô làm chuyện thân mật kia mới nghĩ ra kế hạ tiện này, cháu rất xin lỗi."

Giờ phút này nội tâm Tạ Qua đang cực kỳ khủng hoảng cùng sợ hãi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chú nhỏ đã phát hiện rồi, hắn ta bị chú nhỏ phát hiện ra rồi..

Mắt Cố Nam Thành trần ngập sát khí, tay hắn nắm thật chặt rồi lại buông ra, thanh âm hơi hòa hoãn mở miệng nói:

"Đi thôi, chú đưa cháu đi bệnh viện."