Chương 32: Tg1 tổng tài bệnh kiều (31)

Chương 32: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (31)

Hắn đột nhiên hành động làm khéo miệng Bạch Tô vốn đang mỉm cười dần dần cứng đờ.

Tạ Qua vô cùng lo lắng chạy ra khỏi cửa, không ngờ điều cậu ta nhìn thấy lại là cảnh hai người ôm hôn nhau, Tạ Qua ngạc nhiên, sững sờ tại chỗ, cảm giác như có cái đinh ghim chân cậu ta lại vậy.

Tiểu cữu cữu và Bạch Tô sao có thể cùng nhau.. Tạ Qua nhịn không được đôi tay đều run rẩy.

Trước kia cậu ta không biết tại sao lại luôn chú ý tới Bạch Tô, tuy rằng trong lòng cảm thấy cô rất phiền và hay đối nghịch với cậu ta, thật là chán ghét, nhưng cậu ta vẫn nhịn không được để ý tới cô, Tạ Qua không biết điều này là gì.

Nhưng ngay lúc này, Tạ Qua biết đó là vì cái gì, trong lòng chua xót cùng ghen ghét, làm cậu ta rõ ràng chính xác nhận thức được một điều: Cậu ta thích Bạch Tô!

Tạ Qua hít sâu một hơi, cúi đầu xoay người lại lặng yên không một tiếng động trở về Tạ gia.

Tiểu cữu cữu thực lực cường đại, trong lòng cậu ta biết rõ nếu mặt ngoài cùng Tiểu cữu cữu tranh giành Bạch Tô, tye lệ thành công là rất thấp, nhưng nếu cậu ta xuống tay từ Bạch Tô thì sao?

Nếu gạo nấu thành cơm, dù Tiểu cữu cữu muốn ngăn cản cũng chỉ có thể đem Bạch Tô nhường lại cho cậu ta.

Ánh mắt Tạ Qua hiện lên tia ngoan tuyệt, sự chiếm hữu điên cuồng trong người làm cậu ta bắt đầu lên kế hoạch như thế nào mới có thể tiếp cận Bạch Tô.

Sau khi Bạch Tô cùng Cố Nam Thành trở lại Cố gia, hai người đều có chút đói bụng, Cố Nam Thành mở tủ lạnh hâm nóng đồ ăn lại làm bữa ăn khuya nho nhỏ.

"Anh vẫn luôn rất tò mò, chiêu thức em chế ngự kẻ bắt cóc là học từ đâu mà ra?"

Cơm nước xong cuôi, Cố Nam Thành đột nhiên không đầu không đuôi mở miệng hỏi.

Ánh mắt hắn ép sát Bạch Tô không bỏ, cô cảm giác được cảm giác áp bách dày đặc, nếu là người bình thường nói như vậy, cô đã sớm thừa nhận không thèm thừa lời nói dấu rồi, nhưng Bạch Tô không có can đảm nói như vậy với hắn, cô chột dạ nuốt nước miếng nói:

"Một thiếu nữ học võ để bảo vệ bản thân là bình thường."

Cố Nam Thành khóe môi cười đầy tà khí nói:

"Chưa từng thấy quá một nữ sinh có thể lớn mật nám dây điện bay qua lượn lại trên không trung từ tòa nhà cao nhất đối diện sang một tòa nhà khác."

Bạch Tô biết hắn trêu ghẹo cô, đành phải da mặt dày nhún nhún vai nói:

"Việc này đương nhiên phải có dũng khí, với lại người tôi cứu là a di.."

"Kêu Cố tiểu thư!"

Cố Nam Thành âm thanh có chút bất mãn.

Mắt Bạch Tô trợn tròn, làm gì có ai lại bá đạo cưỡng ép con gái nhà lành mà điệu bộ lại nghiêm túc như hắn chứ.

"Tại sao lại không được kêu a di?"

"Nếu em muốn gọi thì cũng có thể gọi là Cố tiểu thư hoặc là.. chị dâu!"

Cố Nam Thành cười xấu xa nói.

Bạch Tô cảm giác bản thân đang tự đi vào miệng cọp vậy, cô quyết định bỏ qua đề tài này:

"Chuyện lúc đó rất nguy cấp, ai có thể đoán trước được điều gì chứ."

"Nha đầu nhanh mồm dẻo miệng, về sau không được làm việc nguy hiểm như vậy."

Cố Nam Thành vừa nói vừa duỗi tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu khiến người khác trầm luân:

"Mọi việc đã có anh lo."

Tim Bạch Tô đập 'thình thịch thình thịch' liên hồi, cô đột nhiên cúi đầu không dám nhìn hắn. Hai người cứ như vậy trải qua một đêm.

Cao trung Ngạn Xuyên.

Mễ Tuyết Nhi tan học vừa mới đi ra ngoài trường học không lâu, đã đυ.ng phải mấy tên lưu manh ở cao trung tam lưu cách vách.

"Mễ Tuyết Nhi? Nghe nói cô rất lợi hại a, ngay cả đồ của Tạ gia mà cũng dám trộm."

Mấy tên côn đồ ngăn cản mọi đường đi của Mễ Tuyết Nhi.

"Các anh muốn gì? Hiện giờ trời còn sáng, nếu các anh dám làm bậy tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát báo nguy."

Mễ Tuyết Nhi sợ hãi tột cùng, vội vàng lấy di động ra muốn báo nguy.

Một tên côn đồ trong số đó tiến lên quăng điện thoại của cô ta ra xa:

"Tiện nhân, mày dám!"

"Bốp!"

Một cái tát rơi xuống trên mặt Mễ Tuyết Nhi.

Mễ Tuyết Nhi ngã trên mặt đất, bên má đau rát, cô ta bụm mặt nước mắt không ngừng rơi, nhìn người qua đường chỉ sợ tránh không kịp căn bản không nghĩ muốn cứu cô ta, đúng lúc này cô ta nhìn thấy một người, đôi mắt đột nhiên sáng ngời:

"Tạ Qua, Tạ Qua, cứu em! Cứu em!"

Mấy tên côn đồ thấy Tạ Qua đi về phía này, trong lòng căng thẳng sợ Tạ Qua vì Mễ Tuyết Nhi mà giáo huấn bọn họ, lại không nghĩ rằng, Tạ Qua chỉ lạnh lùng nhìn Mễ Tuyết Nhi, căn bản không có ý ra tay bảo vệ, sau đó tàn nhẫn xoay người rời đi.

Mễ Tuyết Nhi khóc càng lớn, vươn tay muốn bắt ống quần của Tạ Qua:

"Tạ Qua, đừng đi! Tạ Qua, em biết sai rồi, anh cứu em được không?"