Chương 31: Tg1 tổng tài bệnh kiều (30)

Chương 31: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (30)

Mễ Tuyết Nhi trăm triệu không nghĩ tới, Bạch Tô không chỉ theo dõi cô ta mà còn quay video chứng cứ cô ta lén lút trộm đồ.

Cố Nam Hân nhìn thấy trộm kẻ trộm vòng cổ của bà là Mễ Tuyết Nhi, vẻ mặt giận dữ mà nhìn cô ta nói:

"Hóa ra là cô, tay chân cô sao lại không sạch sẽ như vậy a, tuổi còn nhỏ lại dám trộm đồ vật hãm hại người khác, tâm địa của cô sao có thể độc ác như vậy!"

"Cháu.."

Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, trong mắt hàm chứa nước mắt, muốn tìm cớ giải thích, lại không biết nói cái gì, đáng thương vô cùng mà khóc lên:

"Cháu rất xin lỗi.."

Không chỉ có Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, Tạ Qua sắc mặt cũng xanh mét, cậu ta một mặt phẫn nộ nhìn về phía Mễ Tuyết Nhi, mặt kia muốn xin lỗi Bạch Tô, cậu ta hiểu lầm Bạch Tô, cậu ta lại hiểu lầm cô, làm sao bây giờ, hình tượng của cậu ta trong mắt Bạch Tô khẳng định đã sụp đổ hoàn toàn!

"Bạch Tô, tôi không.."

Tạ Qua muốn xin lỗi lại bị Bạch Tô một phen đánh gãy, cô chán ghét nhìn cậu ta, giọng nói vẫn không có chút cảm xúc dư thừa nào:

"Đây là bạn gái của Tạ thiếu gia sao, hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt rồi."

Tạ Qua nghe đến ngốc tại chỗ, cảm thấy bị Bạch Tô nói chuyện cực kỳ không nể mặt cậu ta, trong lòng thêm càng oán hận Mễ Tuyết Nhi, cậu ta nhìn về phía Mễ Tuyết Nhi:

"Cô mau cút đi, đừng làm chướng mắt tôi, từ nay về sau chúng ta không có bất luận quan hệ gì, tôi cấm cô nói chuyện chúng ta từng hẹn hò, nếu không đừng trách tôi!"

"Tạ Qua.."

Mễ Tuyết Nhi nước mắt "Ào ào" chảy ra, khóc đến giọng cơ hồ đều nghẹn ngào.

"Cút!"

Tạ Qua mất kiên nhẫn, nhìn cô ta giọng trầm xuống nói:

"Nếu không phải xem đến mặt mũi cô vẫn còn là bạn gái tôi, tôi đã sớm tống cô vào tù rồi."

Mễ Tuyết Nhi sợ tới mức thân thể cứng đờ, tầm mắt nhìn về phía mọi người ở đây, tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt, không ai nguyện ý vì cô ta nói chuyện, Mễ Tuyết Nhi không cam lòng cũng đành phải bước chân chậm rãi đi về phía cửa lớn, chậm rãi rời khỏi biệt thự Tạ gia.

Bạch tô nhìn bóng dáng cô ta khuất dần, trong mắt không chút gợn sóng, tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu.

Huống hồ đời trước nguyên chủ vì giúp Mễ Tuyết Nhi, bị Tạ Qua hại thảm, Mễ Tuyết Nhi một chút ý tứ cũng không muốn ra tay giúp nguyên chủ, không những vậy nguyên chủ còn bị toàn trường cô lập, cuối cùng bất đắc dĩ phải chuyển trường.

Cho nên Bạch Tô là dùng chiêu thức ăn miếng trả miếng, cô đã xuyên vào thân xác của nguyên chủ đương nhiên phải giúp nguyên chủ báo thù, cô cũng muốn Mễ Tuyết Nhi bị toàn cao trung Ngạn Xuyên cô lập, cuối cùng chịu không nổi đả kích, bắt buộc phải chuyển trường rời đi, như vậy nhiệm vụ của cô sẽ được tính là hoàn thành.

Cố Nam Thành nhìn Mễ Tuyết Nhi ánh mắt lại càng âm trầm đáng sợ, khi dễ nữ nhân của hắn, tưởng việc này đơn giản giải quyết nhanh như vậy, sao có thể!

Mễ Tuyết Nhi đi rồi, Cố Nam Thành cùng Bạch Tô cũng rời đi, Tạ Qua ngồi trên sô pha đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định tự mình đi tìm Bạch Tô chính thức nói lời xin lỗi mới tốt, vì thế cậu ta lập đứng đứng lên vội vàng chạy ra ngoài.

"Hôm nay em cũng rất bình tĩnh nhỉ?"

Ở bãi đậu xe Tạ gia, Cố Nam Thành đột nhiên dừng lại bước chân mở miệng nói.

Bạch Tô giờ phút này tâm tình rất tốt, hiện giờ cô chỉ cần ngồi chờ đến lúc Mễ Tuyết Nhi chuyển trường, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới này, nghĩ đến đây cô cũng kho cong keo kiệt cùng Cố Nam Thành nói chuyện khóe miệng nhịn không được mang theo ý cười:

"Là Mễ Tuyết Nhi sử dụng chiêu thức quá cũ kỹ, hơn nữa cô ta lên lầu tiếng bước chân rất lớn, làm tôi không thể không hoài nghi cô ta có phải muốn làm việc xấu gì không."

Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng thuần khiết phả lên mặt Bạch Tô, làm làn da vốn đã trắng nõn của cô lại càng phát ra ánh sáng mê người.

Thiếu nữ có ngũ quan tinh xảo, đôi con ngươi màu nâu tĩnh lặng như thu thủy, môi đỏ hơi cong, vô cùng lay động nhân tâm, Cố Nam Thành xem đến sửng sốt, nhịn không được cúi đầu chiếm lấy môi cô.