Chương 30: Tg1 tổng tài bệnh kiều (29)

Chương 30: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (29)

Mễ Tuyết Nhi hừ lạnh:

"Bạch Tô, tôi vốn dĩ cũng không tin cô lại dám ăn trộm đồ vật quý giá như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, vòng cổ rơi ra từ người cô trước mắt bao nhiêu người, cô còn muốn chối sao?"

"Con trai, trước đừng gấp, có lẽ việc này có hiểu lầm cũng không chừng."

Cố Nam Hân tiến lên ngăn cản Tạ Qua gọi điện thoại, nhìn Bạch Tô nói:

"Tiểu Tô đừng sợ, giải thích rõ ràng chuyện này là được, a di tin tưởng cháu."

"A di.."

Bạch Tô còn chưa nói hết câu, đã bị Cố Nam Thành lạnh lùng ngắt lời:

"Kêu Cố tiểu thư."

Khóe miệng Bạch Tô giật giật:

"Cố tiểu thư, vòng cổ này không phải cháu lấy."

Mễ Tuyết Nhi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt tươi cười nói:

"Nếu Bạch Tô không thừa nhận, cũng không có cách nào, thôi bỏ đi Tạ Qua."

Tạ Qua một phen hất tay Mễ Tuyết Nhi ra, cả giận nói:

"Không phải đồ nhà cô, cô đương nhiên không sao."

Cậu ta nhìn về phía Cố Nam Hân:

"Mẹ, không thể bởi vì cô ta đã từng cứu mẹ, liền coi như không có việc gì được đây là hành vi trộm cắp, bản tính cô ta vốn là như vậy, nếu không hảo hảo giáo huấn, có lẽ về sau sẽ đem đồ nhà chúng ta lấy hết."

Nghe đến đó Cố Nam Hân khó xử hết nhìn Tạ Qua lại nhìn Bạch Tô, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mễ Tuyết Nhi thấy vậy, cong cong khóe miệng, thấy kế hoạch đã được thực hiện, mọi chuyện nếu cứ đi theo hướng này, cuối cùng làm loạn đến quan hệ Bạch Tô với Cố gia lạnh nhạt, như vậy gia đình này mới có thể đem hết tội đổ lên đầu Bạch Tô.

Cố Nam Thành mắt ngày càng lạnh nhìn Mễ Tuyết Nhi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, trừ bỏ hắn, người muốn tổn thương Bạch Tô, hắn một cái đều sẽ không bỏ qua!

Bạch Tô vẫn chưa để ý tới Cố Nam Hân cùng Tạ Qua, mà là quay đầu đi, nhìn Mễ Tuyết Nhi nói:

"Tôi cho cô một cơ hội nữa, cái này có phải cô trộm không? Vòng này là cô đυ.ng tôi mới rơi ra, vậy nên mới bôi nhọ tôi, đúng hay không?"

"Bạch Tô, cô bị sợ tới ngu rồi?"

Mễ Tuyết Nhi đắc ý nhìn Bạch Tô, lúc cô ta lên lầu lấy vòng cổ, đã sớm xem qua, không có camera, hôm nay dù Bạch Tô có trắm cái miệng cũng không cãi được.

"Không cần chối nữa, thừa nhận là cô trộm, khẩn cầu Tạ Qua tha thứ, nói không chừng cậu ấy còn sẽ mềm lòng không báo nguy."

Mễ Tuyết Nhi một bộ dáng xem náo nhiệt.

"Đừng nói nữa, chính là Bạch Tô cố ý trộm vòng cổ, tôi lập tức báo nguy."

Tạ Qua nói xong liền muốn gọi điện thoại.

Bạch Tô bình tĩnh mà hài hước nhìn hai người diễn trò cong cong môi:

"Tạ thiếu gia, cậu hà tất phải vội vã nhận định là tôi trộm, xem video này xong rồi nói cũng không muộn."

Video? Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng nhợt, chẳng lẽ..

Bạch Tô lấy di động thời cũ ra, bấm vào video truyền tin, Mễ Tuyết Nhi thấy vậy, muốn tiến lên, muốn làm rơi cái điện thoại của cô, di động hỏng rồi xem Bạch Tô còn chứng minh thế nào!

Mễ Tuyết Nhi đang muốn động thủ đã bị Cố Nam Thành sớm đã phòng bị cầm khăn tay hất ngã, cảm giác cách một lớp khăn, một bộ quần áo, tay cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mễ Tuyết Nhi làm Cố Nam Thành cảm giác được sự ghê tởm.

Hắn không vui nhíu mày, ném Mễ Tuyết Nhi qua một bên giống như ném một con chó.

Mễ Tuyết Nhi không cam lòng mà bò dậy, con mắt sắc bén hình viên đạn của Cố Nam Thành bay tới, Mễ Tuyết Nhi sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Bạch Tô click mở video, video truyền tới hình ảnh Mễ Tuyết Nhi lén lút ở phòng trang sức của Cố Nam Hân tìm tìm kiếm kiếm, tuy rằng thời gian chỉ có năm giây, nhưng đã đủ để chứng minh rằng kẻ trộm đồ vật này chính là Mễ Tuyết Nhi!