Chương 29: Tg1 tổng tài bệnh kiều (28)

Chương 29: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (28)

Thời điểm ăn cơm Mễ Tuyết Nhi đã khôi phục hoạt bát như thường ngày, một lúc nói cái này ăn rất ngon, một chút lại nói trong nhà trang trí thật đẹp, một chút lại nói Cố Nam Hân nhìn không giống mẹ đã có con trẻ như vậy, nỗ lực lấy lòng mỗi người trong Cố gia.

Đáng tiếc cả quá trình Cố Nam Thành chỉ hứng thú với Bạch Tô, Cố Nam Hân ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không có ấn tượng tốt với Mễ Tuyết Nhi, bà tự nhiên cũng không muốn phản ứng, Tạ Qua cũng bởi vì Mễ Tuyết Nhi vừa mới lỗ mãng, cũng không để ý tới cô ta.

Bạch Tô từ trước đến nay không nói nhiều, hơn nữa cô và cô ta có thù đương nhiên không muốn đáp lời cô ta, cho nên cả bàn ăn to như vậy chỉ có mình Tạ Văn Hiển hiền lành đôi lúc đáp lại cô ta vài câu, nhưng không khí muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu.

Sau khi ăn xong, người giúp việc thu thập chén đũa, Mễ Tuyết Nhi cần mẫn giúp bọn họ, hết rửa chén rồi lau bàn vì muốn để lại ấn tượng tốt với người nhà Tạ Qua.

Vốn là việc làm của người giúp việc, Mễ Tuyết Nhi đòi phải làm, Cố Nam Hân cũng cũng không muốn ngăn cản.

Chờ Mễ Tuyết Nhi vội đến mức người đầy mồ hôi từ trong phòng bếp đi ra, đã thấy năm người một bên ngồi xem TV một bên ăn trái cây, cô ta ngồi gần chỗ Tạ Qua đang ngồi, mọi người thậm chí lười để ý cô ta, trong lòng Mễ Tuyết Nhi cảm thấy nghẹn khuất đến cực điểm, đôi tay hung hăng nắm chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng giờ phút này cô ta lại không thấy đâu chút nào.

Thời điểm Bạch Tô đứng lên đi vệ sinh, Mễ Tuyết Nhi cũng đi theo, chỉ chốc lát, cô ta trở lại trước Bạch Tô một bước, cô ta muốn gây sự chú ý của mọi người

Trời đã tối đen, thời tiết hôm nay hơi se lạnh, Cố Nam Thành muốn trở Bạch Tô về nhà trước, Mễ Tuyết Nhi cũng đứng lên, tỏ vẻ cô ta cũng nên rời đi.

Lúc đi ra cửa, cố ý đâm Bạch Tô một cái, một vòng cổ thủy tinh màu trắng tím từ bên hông Bạch Tô rơi xuống.

Mễ Tuyết Nhi khom lưng nhặt lên, tán thưởng nói:

"Vòng cổ thủy tinh tím này thật xinh đẹp a, Bạch Tô, sao hồi trước không thấy cô đeo nó?"

Mễ Tuyết Nhi còn cố ý đem vòng cổ dơ lên, ở ánh đèn trên trần quan sát.

Bạch Tô nheo mắt, nhìn Mễ Tuyết Nhi diễn trò, cười như không cười.

"Đây là vòng cổ của mẹ tôi, ở Hoa Quốc cũng chỉ có một cái, sao lại là của Bạch Tô."

Mọi người nhìn vòng cổ kia đều là sửng sốt, Tạ Qua dẫn đầu xông lên phía trước, từ tay Mễ Tuyết Nhi đoạt lấy vòng cổ.

Sau đó vẻ mặt cậu ta giận dữ nhìn Bạch Tô, chất vấn nói:

"Đây là vòng cổ của mẹ tôi, sao nó lại ở trên người cô?"

Mễ Tuyết Nhi kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, cái vòng này sao lại ở trên người Bạch Tô được?"

Sau đó cô ta thật cẩn thận nhìn về phía Cố Nam Hân:

"A di, có phải cái này dì đặt ở phòng khách không, Bạch Tô không cẩn thận nhặt được?"

"Không có a, vòng cổ của tôi đều được đặt ở phòng trang sức."

Cố Nam Hân vẻ mặt ngốc nói, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Vòng cổ đặt ở phòng trang sức như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ.."

Mễ Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, nhìn về phía Bạch Tô ánh mắt mang theo khinh thường.

"Bạch Tô, không nghĩ tới cô là loại người này!"

Tạ Qua đặc biệt không khí, mệt cậu ta còn thấy Bạch Tô khác biệt, muốn tìm một cơ hội cùng Bạch Tô bắt tay giảng hòa, không nghĩ tới Bạch Tô lại dám làm ra loại chuyện trộm cắp này.

"Đừng tưởng rằng cô cứu mẹ tôi thì chuyện này có thể kết thúc, vòng cổ này trị giá 300 vạn, phải báo cho cảnh sát ngay!"

Nghe Tạ Qua nói vòng cổ này trị giá 300 vạn, ánh mắt Mễ Tuyết Nhi trực tiếp tỏa ra lòng tham lam vô hạn.

Mắt thấy Tạ Qua muốn cầm di động báo nguy, Cố Nam Thành một mặt âm trầm muốn tiến lên, lại bị Bạch Tô một phen ngăn lại, trên mặt cô không có kinh hoảng, ngược lại hơi hơi mỉm cười nói:

"Mễ Tuyết Nhi, vòng cổ này là cô đυ.ng tôi mới rơi ra, là cô lấy vòng cổ này đặt ở trên người tôi đi?"