Chương 24: Tg1 tổng tài bệnh kiều (23)

Chương 24: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (23)

"Có ý tứ gì, không lẽ là Bạch tiểu thư cứu Cố tiểu thư sao? Sao có thể a.." Lâm Đạt vẻ mặt có chút không thể tin được.

Nhân viên công ty vây lại chỗ Lâm Đạt tái hiện lại hiện trường lúc đó, sắm vai cực kỳ sinh động, cuối cùng còn có người tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:

"Tất cả chúng tôi nói là sự thật, một chút đều không có nói dối!"

"Cố tiểu thư thật sự được Bạch tiểu thư cứu?"

Lâm Đạt kinh ngạc há to miệng, cô ta vừa mới ở trước mặt Bạch Tô cười nhạo cô không có khả năng là bảo tiêu của Cố tổng, thật là cô ta vẫn còn trẻ để thấy những điều mới lạ a.

Cố Nam Thành ôm Bạch Tô vào văn phòng tổng tài, một đường đều trầm mặc, Bạch Tô có thể cảm nhận được toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh băng, thật là lãnh đến khϊếp người.

Hắn ngồi ở sô pha khí thế mười phần nhìn người đang ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, giống như cô là tiểu bạch thỏ chứ không phải người uy vũ cứu người lúc nãy.

"Biết em làm sai điều gì chưa?"

Bạch Tô nhíu mày:

"Tôi lại làm sai gì sao?"

"Tình huống lúc ấy nguy cấp, nếu không phải tôi bỏ lại công việc, lên sân thượng cứu Cố tiểu thư, anh có biết hiện tại hậu quả là cái gì không?"

Bạch Tô nghiêm túc mà nhìn Cố Nam Thành:

"Hậu quả có lẽ bây giờ ở dưới tầng Cố thị đã xuất hiện ba thi thể rồi!"

"Thế thì sao?"

Cố Nam Thành lạnh nhạt mở miệng nói, con ngươi sâu thẳm tràn ngập lệ khí, tay phải của hắn bỗng nhiên đánh lên mặt bàn "Bộp!" một cái:

"Ai cho em đi cứu, nếu em ngã xuống, tôi cũng sẽ nhảy xuống theo em, em có biết hay không!"

Cũng không biết là bởi vì Cố Nam Thành đánh trên bàn ha vì lời hắn nói, Bạch Tô sững sờ cứng người đứng tại chỗ.

Cố Nam Thành tiếp tục nói, sắc mặt đầy sương mù cùng thị huyết:

"Nếu em bị thương, tôi sẽ không chắc tôi có thể hay không làm ba kẻ kia sống không bằng chết!"

Bạch Tô nhịn không được giương mắt nhìn hắn:

"Cố tổng, tôi hôm nay cứu chị gái anh, lấy ưu bù khuyết, tôi có thể rời đi chứ?"

Cô không nghĩ tiếp tục nói chuyện với cái người có tâm lý đáng sợ này, tuy rằng lý trí nhắc nhở cô phải nhanh rời đi, nhưng bởi vì gương mặt kia, cô cảm tính không muốn thật sự rời đi mà không nói gì cho hắn biết.

Nghe đến đó, Cố Nam Thành hai mắt tức giận đến tột cùng, lộ ra quang mang sắc bén nguy hiểm, hắn duỗi tay nắm chặt cằm Bạch Tô:

"Hóa ra em liều chết cứu chị gái tôi chính là vì muốn thoát khỏi bên người tôi sao?"

Bạch Tô ăn đau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngoảnh đầu sang một bên nói:

"Cố tổng, tôi vốn dĩ vì tin tức kia mới trở thành bảo tiêu của anh, chúng ta cũng không có quan hệ gì, hiện tại tôi cứu mạng chị gái anh chẳng lẽ còn không có tư cách đàm phán sao?"

Cố Nam Thành để sát mặt vào cô, thời điểm chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, hắn ngừng lại, thanh âm sâu kín nói:

"Tôi không đồng ý, em có thể rời khỏi tôi thử xem, em nhất định sẽ hối hận!"

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Bạch Tô, khiến toàn bộ cơ thể cô nhịn không được nổi da gà, đồng thời cô còn cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cô chắc chắn Cố Nam Thành lời này tuyệt đối không phải nói đùa.

"Vì cái gì, vì cái gì lại là tôi?"

Bạch Tô ngước mắt, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Cố Nam Thành:

"Tôi chẳng qua là nữ sinh học cùng trường Tạ Qua mà thôi, Cố tổng vì cái gì muốn dây dưa với tôi không buông?"

Cố Nam Thành nghiêm túc nhìn Bạch Tô một hồi lâu, mới mở miệng nói:

"Bởi vì em đặc biệt, em luôn có thể làm ra những việc tôi không tưởng tượng được."

Hắn hơi câu môi cười khẽ:

"Mỗi lần em nhìn lén tôi đều mang theo nồng đậm tình yêu, lần trước ở hẻm nhỏ em nói không thích tôi, là gạt tôi, đúng hay không?"

Bạch Tô ngây người, cho nên đây là lý do hắn luôn quấn lấy cô?